Hạ Hầu Thác hắn hiểu quá rõ nếu như tên Yêu tăng này muốn trả thù hắn, hắn chết rồi cũng vô dụng, chết rồi cũng có thể kéo hắn trở về, bởi vì hắn đã tận mắt nhìn thấy thần thông của Yêu tăng Nam Ba, kẻ thù đã luân hồi trăm thế đều bị tên yêu nghiệt kia thu về, khôi phục ký ức, dằn vặt tới muốn sống không được, muốn chế không xong.
Tình hình thê thảm năm đó khiến hắn nghĩ lại cũng đã sởn cả tóc gáy. Nhân vật khủng bố như vậy, nhân vật có thể khiển hắn thường xuyên gặp ác mộng tỉnh lại đã thoát khốn rồi!
Hạ Hầu Thác biểu lộ kinh hoảng trước nay chưa từng có, hắn sợ thực, sợ tới muốn chết.
Nhưng mà hắn biết đối mặt với người như Yêu tăng Nam Ba, giả như Yêu tăng Nam Ba không muốn hắn chết, ngay cả quyền lợi chết hắn cũng không có.
Hắn phảng phất như thấy ánh mắt hờ hững nhìn hắn như giun dễ đàng ở phía sau lưng, Hạ Hầu Thác bỗng dưng quay đầu lại nhìn về phía sau, con thuyền cô độc bồng bềnh trên hồ nước, phía sau không có gì nhưng hắn đã đổ mồ hôi đầm đìa.
Hắn biết tháng ngày chịu dày vò của mình tới rồi.
Tổng đốc phủ, trong hoa viên, Miêu Nghị cau mày suy nghĩ một mình.
Thần thảo trên tay phải làm sao? Hắn không thể không cần nhắc vấn đề này, Vạn nhất Yêu tăng Nam Ba thật sự thoát vây, thần thảo này lưu ở trên tay chính là thứ gây họa, hắn đang suy nghĩ xem liệu có ai hợp mắt để đưa tặng cây thần thảo này không?
Đúng lúc này, Dương Triệu Thanh bước nhanh tới, chắp tay nói: - Đại nhân, Văn Trạch cầu kiến- Ừm! Miêu Nghị gật gật đầu, xem như đồng ý.
Dương Triệu Thanh rời đi, chỉ chốc lát sau dần Văn Trạch tới đây.
Văn Trạch vừa đến, sau khi vội và hành lễ, biểu hiện ngưng trọng nói:
- Đại nhân, không hay rồi, có chuyện lớn, thần hồn Yêu tăng Nam Ba thoát vây rồi...
Hắn kể đại khái tình huống. Trọng điểm vẫn là truyền đạt thông báo của Thiên Đình, thông báo nhân mã khắp U Minh đề cao cảnh giác, tiến hành lục soát, chú ý phòng bị tránh để Yêu tăng Nam Ba thừa sơ hở mà vào.
Miêu Nghị thầm than trong lòng, xem ra lão yêu quái kia cuối cùng cũng thoát vây rồi, hắn cũng không nghĩ ra hai người Thanh Phật ra tay sao có thể để lão yêu quái kia chạy thoát? Văn Trạch nói không quá rõ ràng, hắn cũng không tiện hỏi nhiều, phỏng chừng Văn Trạch biết cũng có hạn hoặc là sợ phạm phải kỵ húy gì đó, sẽ không nói với mình, hắn định khi nào về sẽ liên hệ với Hạo Đức Phương hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.
Điều làm Miêu Nghị cảm thấy chán ngấy chính là bản thân Văn Trạch, Thiên Đình này cũng không biết là có ý gì, rõ ràng “Ngưu Hữu Đức” hắn mới là U Minh tổng đốc, thế nhưng có chuyện gì cũng đều truyền đạt cho Văn Trạch, giống như Văn Trạch mới là U Minh tổng đốc vậy. Nếu không phải Văn Trạch vẫn coi như thức thời, chỉ e hắn đã lộ chút sắc mặt cho Thiên Đình và Văn Trạch nhìn coi, tránh để họ cho rằng vị chư hầu một phương này chỉ là vật trang trí.
Văn Trạch bị ánh mắt kia của Miêu Nghị nhìn vào cũng có phần không dễ chịu, hắn biết Miêu Nghị đang suy nghĩ gì, nhưng hắn cũng hết cách rồi, Thiên Đình nhất định làm như vậy, hắn có thể làm gì? Thậm chí hắn hoài nghi liệu có phải là Thiên Đình sợ hắn hoàn toàn dựa vào Ngưu Hữu Đức mà cố ý ly gián như vậy không.
Nói thật, hiện giờ hắn có chút hối hận khi tới đây, quyền lợi, U Minh Tổng đốc phủ không mò mẩm được gì, phía bên Thiên Đình cũng không có ý gì với hắn, khiến hắn trong ngoài đều không phải người, không dám đắc tội với cả hai bên.
- Ừm!
Miêu Nghị gật gật đầu:.
- Thông báo các tướng nghị sự ở đại điện Nghị sự.
Sau đó tướng lĩnh nòng cốt tập trung ở đại điện Nghị sự phủ Tổng đốc, Miêu Nghị thông báo tình hình, lệnh phía dưới sắp xếp, phòng bị, lục soát.
Nói tóm lại tin này Thiên Đình thông báo tới vẫn coi như là kịp lúc, chí ít dạy cho mọi người làm sao tránh được Yêu tăng thừa dịp sơ hở mà vào.
Đối với tin tức này, chư tướng sợ hãi đến mức nào hiển nhiên là không cần nói cũng biết.
Sau khi kết thúc nghị sự, Miêu Nghị dần Dương Triệu Thanh vào bên trong đi tìm Vân Tri Thu.
- Không đi!
Vừa nghe thấy Miêu Nghị muốn mình dẫn theo mấy người Lâm Bình Bình trở về tiểu thế giới trôn tránh, Vân Tri Thu lập tức từ chối.
- Thu tỷ nhi, nghe lời!
Giọng Miêu Nghị không cho phép cãi lại, quay đầu nói với Dương Triệu Thanh:
- Phía bên Lâm Bình Bình ngươi cũng thông báo một tiếng, bảo nàng thu dọn xong thì đi cùng phu nhân.
- Vâng!
Dương Triệu Thanh đáp một tiếng liền rời đi, cũng biết đây là vì tốt cho hắn, miễn trừ nỗi lo về sau.
Vân Tri Thu nhìn chằm chằm Miêu Nghị, cắn răng nói:
- Ngưu Nhị, có phải trong mắt ngươi ta là phiền toái?
Miêu Nghị lắc đầu than thở.
- Nàng cả nghĩ quá rồi, hiện giờ Yêu tăng Nam Ba kém xa năm đó, với thực lực của ta hiện giờ căn bản không cần sợ hắn. Thế nhưng người có tên, cây có bóng, lão yêu quái này khẳng định có chổ bất phàm, bằng không sao có thể khiến cả Thiên Đình như gặp đại địch. Công khai tới ta không sợ, chỉ sợ tên Yêu tăng lén tới. Không chỉ là nàng, mấy người Cơ Mỹ Lệ cũng toàn bộ dẫn về tiểu thế giới. Thu Tỷ nhi chuyện này không liên quan tới trói buộc hay phiền toái, nếu ngươi thực sự muốn tốt cho ta, cũng không muốn ta có nỗi lo về sau, ngươi ở bên tiểu thế giới cũng có thể liên hệ phối hợp với ta.
Dứt lời hắn xoay người nhìn ra ngoài cửa, chắp tay chậm rãi nói:
- Cho dù không có Thần thảo, còn có việc ngược đại hắn ở nơi phong ấn, có một số việc muốn trốn cũng không được. Bị động chờ đợi còn không bằng chủ động xuất kích, lần này hắn không tìm ta, ta cũng phải đi tìm hắn! Thời đại của hắn đã qua, khí số đã hết, không để cho hắn hung hăng nữa!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...