Hắc Thán vẻ mặt suy sụp, vô cùng đáng thương duỗi một ngón tay ra, cầu khẩn:
- Chỉ một lần, ra ngoài chơi chỉ một lần này thôi, có được không?
Miêu Nghị lạnh nhạt nói:
- Chờ thực lực của ngươi tới Hiển Thánh cảnh, ngươi muốn chơi như nào cũng được.
- Hả! Vậy cần bao nhiều năm nữa chứ! Ta thiên tư ngu dốt, ta không làm được đâu!
Hắc Thán kêu rên.
Miêu Nghị tuyệt tình nói:
- Ta nói lại một lần nữa, trở lại tu luyện.
- Không đi!
Hắc Thán đặt mông ngồi xuống đất, hai chân đạp loạn, khóc lóc om sòm.
- Đánh chết ta cũng không đi.
Vù! Nghịch Lân thương trong tay, Miêu Nghị chỉ mũi thương vào nó.
Hắc Thán liếc mắt, giật giật, mùi vị năm đó khi chưa hóa hình vẫn chưa phai, lập tức đứng bật dậy, trong nháy mắt bay ra xa.
Miêu Nghị thu thương, sau khi dịch dung lấy ra tinh linh liên lạc với Bàng Quán. Bàng Quán để hắn chờ.
Chờ khi Bàng Quán hồi phục, thân hình lóe lên, tiến vào hư không xé rách.
Chỉ chốc lát sau, bóng người Hắc Thán xuất hiện ở đỉnh núi xa xa, từ từ ngồi xuống, nhìn miệng lôi ra. Vẻ mặt đau thương...
Ánh sáng trắng xoay tròn, lối vào Hoang cổ một lần nữa đóng lại, bóng người Miêu Nghị bay vào sâu trong tinh không.
Một đường bay nhanh trong tinh không, khi dừng lại thì đã xuất hiện dưới lòng đất Độc tinh, bên ngoài cửa động kho báu Nam Vô môn.
Lấy tinh linh liên hệ với Bát Giới, dựa theo Bát giới chỉ điểm, ấn vào một cơ quan trên cửa động đầy kinh văn.
Rất nhanh cửa động đà mở ra, Bát Giới vẻ mặt tươi cười đứng bên trong nghênh tiếp, dáng vẻ cúi đầu khom lưng:
- Đại ca, rốt cục ngươi cũng tới thăm ta, những năm nay ngươi khiến ta nhịn tới sắp chết rồi...
Dứt lời mắt đỏ lên, nước mắt chảy ra, ôm Miêu Nghị khóc.
Kỳ thực Miêu Nghị cũng tới thăm hắn vài lần, đưa cho hắn chút đồ linh tinh.
Miêu Nghị cũng có chút cảm khái, đẩy hắn ra, ôm bả vai hẮn nói:
- Ta biết ngươi ở trong này cũng không dễ chịu, nhưng ta cũng vì muốn tốt cho ngươi, chờ khi ngươi tu luyện thành công Phật pháp nơi đây, thiên hạ to lớn ngươi muốn đi đâu cũng được.
- Vâng.
Bát Giới liên tục gật đầu, lau nước mắt nói:
- Những đạo lý này bần tăng đều hiểu.
Miêu Nghị đập bả vai hắn, tiến vào trong kho báu kiểm tra khắp nơi.
Bát Giới đi theo phía sau âm thầm đổ mồ hôi, thầm nghĩ thật nguy hiểm, hắn chỉ tới đây trước Miêu Nghị mấy canh giờ mà thôi, vừa nhận được tin tức Ngọc La Sát về Thất giới truyền cho, hắn lập tức đoán ra có thể Miêu Nghị sẽ đến, vì vậy liều mạng chạy về đây. Vạn hạnh vạn hạnh, rốt cục về kịp trước khi Miêu Nghị tới, bằng không rất có thể hắn sẽ bị cắt chân.
Phía bên Ngọc La Sát cũng giúp hắn dấu Miêu Nghị chuyện hắn và nàng gặp nhau, Bát Giới nói nếu để đại ca biết, hắn sẽ không thể lén ra ngoài gặp gỡ nàng, vì vậy Ngọc La Sát lập tức che giấu giúp.
Nàng không biết rằng Bát Giới chi tình cờ đi qua nơi đó, trên thực tế phần lớn thời gian cũng không ở kho báu, cũng không ở chỗ Ngọc La Sát.
Miêu Nghị nhìn khắp nơi đột nhiên dừng chân, xoay người hỏi:
- Ngươi không lén ra ngoài chứ?
Từ lời này cũng có thể nghe ra hắn không an tâm về Bát Giới.
Bát Giới lập tức trừng mắt một cái.
- Đại ca, lời này của ngươi thật không có đạo lý, bần tăng muốn đi ra ngoài phổ độ chúng sinh, thế nhưng kho báu này căn bản không thể mở được từ bên trong, chỉ có thể mở ra từ bên ngoài, nếu đại ca không tin thì tự giam mình bên trong xem, bần tăng xem ngươi làm cách nào đi ra ngoài.
Miêu Nghị tạm thời tin tưởng hắn, hỏi:
- Tu vi như nào rồi?
Bát Giới duỗi hai ngón tay ra, cười xấu xa:
- Nhị phẩm, Kim Liên nhị phẩm, đã đột phá đến Kim Liên nhị phẩm.
Sắc mặt Miêu Nghị đen lại:
- Nhiều năm như vậy mới tới Kim Liên nhị phẩm, ngươi tu luyện như nào?
Bát Giới than thở:
- Đã là khá tốt rồi, bần tăng cũng muốn pháp lực vô biên, thế nhưng phật pháp vô biên nào dễ tu luyện vậy, nếu dễ dàng tu luyện Nam Vô môn cũng không bị Yêu tăng Nam Ba tiêu diệt, ngươi nói có đúng không?
Miêu Nghị cau mày, nhìn đồ án trên vách tường xung quanh.
Bát Giới sợ hắn phát hiện ra đầu mối gì, vội vàng chuyển sang chuyện khác:
- Đại ca, chuyện sư phụ của ta Ngọc La Sát đã nói với ta, ngươi đến là vì chuyện này sao?
Miêu Nghị bị hắn dẫn dắt sự chú ý thành công, xoay người lại nhìn hắn, gật đầu:
- Thiên đình sắp tìm thấy chỗ đó, chuyện tu luyện tạm hoãn lại, ngươi đi cùng ta một chuyến, mọi người cùng nhau nghĩ biện pháp khuyên Thất Giới đại sư rời khỏi nơi đó, chuyện nơi phong ấn có thể giải quyết hay không?
Bát Giới vội vàng ho một tiếng.
- Bần tăng vẫn là không đi thì hơn, gần đây bần tăng tìm hiểu Phật pháp vô biên dường như sắp đột phá.
Ngón tay chỉ lên một vách tường, tìm một lý do, kỳ thực là không muốn đi, điểm then chốt là không muốn gặp đứa con trai của mình, không chuẩn bị sẵn sàng tâm lý để đối mặt, nhiều năm như vậy rồi vẫn luôn lảng tránh.
Nhưng với phong cách gia trưởng của Miêu Nghị sao có thể để hắn mặc cả, cầm lấy cánh tay trực tiếp kéo đi, với tu vi Kim Liên nhị phẩm của Bát Giới hiện giờ sao có thể phản kháng với Miêu Nghị nổi, bị xách cổ lôi đi như một con gà...
Ngọc La Sát cũng hẹn đi cùng, không có Ngọc La Sát trợ giúp, hai huynh đệ cũng không dễ tiếp cận nơi phong ấn, nhân mã tìm kiêm của Cận vệ quân ở gần đó.
Ba người gặp mặt ở một nơi hẻo lánh ngoài Bát Phương tự Bát Phương tự ở Đinh mão vực, xem như là điểm đầu đi tới nơi phong ấn.
Trên một hải đảo, ba người gặp mặt khách sáo với nhau một phen. Ngọc La Sát nhìn thấy Miêu Nghị có chút chột dạ.
Thừa dịp Miêu Nghị không chú ý, Ngọc La Sát trừng mắt với Bát Giới một cái lý do chột dạ đương nhiên là vì chính mình thông đồng với Bát Giới lừa gạt Miêu Nghị.
Bát Giới quăng một ánh mắt ám muội quyến rũ cho nàng, Ngọc La Sát cuộng quít nhìn Miêu Nghị đang quay lưng về phía mình, lo lắng bị phát hiện.
Nghĩ tới chính mình đường đường là Ngọc Diện Phật lại sợ Miêu Nghị như vậy, trong lòng Ngọc La Sát cũng có chút dở khóc dở cười, nói cho cùng việc này cũng không thể trách mình Bát Giới, nàng cũng có trách nhiệm.
Không lâu sau, Miêu Nghị và Bát Giới tiến vào trong Thú nang của Ngọc La Sát, Ngọc La Sát vội vã phá không rời đi.
Dọc đường đi rất thuận lợi, cửa ải quân Cận vệ rất dễ qua, thẳng tới tinh cầu mục tiêu.
Sau khi thoát khỏi tai mắt quân Cận Vệ, Ngọc La Sát thả hai người ra, đồng thời phá tan khí cản trở, hạ xuống trên tinh cầu nguyên thủy mà mỹ lệ.
Ba người đến bên ngoài một tòa chùa miếu, Ngọc La Sát bước nhanh vào, Miêu Nghị và Bát Giới ngẩng đầu nhìn ba chữ Tâm Hồ cư trên cử lớn, chùa miếu lại mang tên này, hai huynh đệ liếc nhìn nhau, có chút bất đắc dĩ.
Người ta muốn đặt như vậy. Miêu Nghị cũng không tiện nói thêm gì. Bát Giới hiển nhiên có chút không tình nguyện đi vào, bị Miêu Nghị đẩy vào, hai người gặp được Bát Hối kinh hi đón chào, đó cũng chính là Huyết Yêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...