Miêu Nghị quay đầu khẽ gật đầu với Diêm Tu, Diêm Tu chắp tay, quay người bay trở về.
Đợi khi Diêm Tu hoàn toàn biến mất vào sâu trong tinh không, Miêu Nghị một lần nữa lại dịch dung, chắp tay cáo từ Bàng Quán:
- Đại soái bảo trọng.
Bàng Quán nhàn nhạt đáp:
- Không tiễn.
Miêu Nghị nhanh chóng bay đi, thẳng tiến vào cửa vào Hoang cổ bị phong tỏa, cửa phong tỏa xoay tròn trong tinh không ngày càng rõ ràng.
Sáu tinh thể ở cửa vào phong tỏa bắn ra một luồng sáng trắng, bên trong hình thành đồ án ngôi sao sáu cánh, đồ án biến mất giữa ánh trăng, lộ ra một vùng hư không bị xé rách, chính là lôi vào Hoang cổ.
Miêu Nghị không hề dừng lại chút nào, xuyên qua đó.
- Quan!
Thủ lĩnh hét lớn một tiếng, cửa vào ánh sáng vận chuyển, một lần nữa khôi phục trạng thái phong tỏa.
Một tên đi gần tới bên thủ lĩnh, dò hỏi:
- Đại nhân, vừa rồi đi vào là ai vậy?
Thủ tướng lạnh lùng quát một tiếng:
- Ngươi cần gì quản hắn là ai, chỉ cần không ngại mạng mình quá dài là được chuyện bên trên không cần hỏi thì đừng hỏi, không nên nói thì chớ có nói.
Tên tướng lĩnh kia lúng túng nói:
- Vâng, ty chức không thấy gì cả.
Ở trong không gian không ngừng bị xé rách, nhìn thấy ánh sáng ở phía trước, Miêu Nghị nhanh chóng giảm tốc độ phi hành, có kinh nghiệm lần trước tiến vào, hắn biết rõ tiếp theo sẽ gặp chuyện gì.
Quả nhiên bên trong ánh sáng phía trước, pháp lực điều động phi hành thuật biến mất, theo quán tính hắn rơi xuống đất. Rơi xuống đất xong, Miêu Nghị chạy một đoạn dài mới ngừng lại được, lần trước hắn va chạm vào rất nhiều thứ mới ngừng được, lần này sớm giảm tốc độ quả nhiên tránh khỏi chật vật.
Dừng lại nhìn xung quanh, hắn đã tiến vào Hoang cổ tử địa, thân ở trong một sa mạc hoang vu mênh mông. Xung quanh không một ngọn cỏ, vùng hư không sau lưng không ngừng xé rách, bầu trời tối tăm mịt mờ, bốn phía sương mù phiêu đãng.
Hắn đương nhiên biết đây không phải sương mù mà là thứ chí mạng.
Tay áo phất lên, một con quái vật khổng lồ xuất hiện giữa không trung, vỗ cánh một cái khiến đất đá bay tán loạn, đó là một con đường lang khổng lồ hình thể dài tới hai trượng, khuôn mặt dữ tợn, trên người hiện ra ánh kim loại âm u.
Miêu Nghị đứng dưới cát đá bay tứ tung ngẩng đầu lên nhìn thân ảnh to lớn trên bầu trời mỉm cười, có thể bay là tốt rồi.
Nơi nà không thể dựa vào pháp lực phi hành, lần trước ngay cả Hắc thán cũng đều chỉ có thể chạy bộ, cũng không biết là do đâu, lần này hắn cố ý dẫn theo Minh Đường lang tới, có cánh quả nhiên không có vấn đề.
Trước đó hỏi Bàng Quán có cần soát người hay không chính là có ý này, nếu như phải soát người vậy hắn sẽ giao Minh Đường lang cho Diêm Tu mang về, sẽ không dễ dàng để thứ này bị lộ ra. Vốn hắn chỉ định mang theo Kim Cương Ma điêu tới, chỉ có điều nhìn bề ngoài thì Kim Cương Ma điêu dường như không thích ứng được hoàn cảnh nơi này, cũng không biết là Minh Đường lang có thể chống đỡ các thứ như tử khí hay không.
- Đi!
Miêu Nghị vung tay áo lên.
Minh Đường Lang vỗ cánh bay vút đi, bay trong không trung, sát khí màu hông phân, oán khí màu trắng, tử khí màu xám sát khí màu đen, Minh Đường Lang xuyên qua tất cả.
Nhiều lần khảo thí xác nhận Minh Đường lang không bị những tà khí này ảnh hưởng. Miêu Nghị lộ vẻ tươi cười, không bị ảnh hưởng là tốt rồi, nếu không lúc này không có Hắc Thán, hay lại phải chạy bộ.
Tâm niệm điều khiển, Minh Đường lang nhanh chóng bay ngược lại, các chi khổng lồ đặt xuống đất, cánh vỗ tạo thành từng trận cuồng phong, hạ xuống bên người Miêu Nghị, cánh thu trở lại.
Không bay được, Miêu Nghị lui ra xa, nhảy bật lên, rơi xuống vị trí cổ Minh Đường lang.
Vù vù vù, cánh Minh Đường lang lại mở ra, vỗ cánh bay lên trời. Miêu Nghị sau khi phân rõ phương hướng, chỉ một ngón tay, Minh Đường Lang nhanh chóng thay đổi phương hướng, bay vọt đi như tên rời cung, Miêu Nghị đứng trên người nó đón gió thổi.
Phương hướng hắn chỉ chính là Long huyệt trong Bất Diệt Thiên cốc, Miêu Nghị có chút chờ mong, nghĩ tới cảnh chia lìa với Hắc Thán khi trước.
Từ biệt nhiều năm, không biết hiện giờ Hắc Thán ra sao.
Hắc thán cũng không sử dụng tinh linh liên hệ với hắn, tình hình hiện giờ như nào hắn không biết chút gì.
Nóng lòng muốn gặp, nhưng Hoang cổ tử vực quả thực quá mức rộng lớn. Hắn nhớ lần trước cười Tử linh hóa thành Ưng ba đầu đi Cổ băng nguyên tốn thời gian nửa năm. Đương nhiên lần trước đi Cổ băng nguyên vì tránh né nguy hiểm mà mua không ít đường, với thực lực của hắn hiện giờ, có thể nói không sợ hung hiểm bên trong Hoang cổ, có thể một đường bay thẳng. Hơn nữa tốc độ của Minh Đường lang nhanh hơn Ưng ba đầu nhiều.
Mặc dù như vậy, đợi đến khi Miêu Nghị nhìn thấy ngọn núi đen thẳng đứng từ thời kỳ viễn cổ đên giờ cũng đã là mười ngày sau.
Nhiệt độ không trung trở nên nóng vô cùng, tuy rằng Miêu Nghị khống chế Minh Đường lang biến dị, không sợ âm dương, nhưng dường như có phần không chịu nổi nơi thuần dương như vậy, càng tiếp cận tòa núi cổ này thì nó càng bất an, tốc độ ngày càng chậm, cuối cùng thậm chí phát ra tiếng xèo xèo thảm thiết.
Miêu Nghị có thể cảm nhận được sự dày vò của Minh Đường lang, muốn thi pháp ngăn cản quấy nhiễu của nơi thuần dương với Minh Đường lang. Chỉ có điều nghĩ đi nghĩ lại hắn vẫn đáp xuống, thu Minh Đường lang vào, dùng phương thức đi bộ tiến lên.
Độ nồng đậm của nguyên tố hỏa trên mặt đất khiến Miêu Nghị mừng rỡ, ở bên ngoài nhiều năm như vậy nhưng hắn chưa từng cảm nhận qua nguyên tố dương hỏa mạnh mẽ đến mức này. Nó không quan hệ với độ lớn của ngọn lửa, thậm chí không quan hệ với cả nhiệt độ cao thấp. Hoang cό tử địa này đúng là nơi thần kỳ, không biết tà khí nồng nặc từ đâu ra, không biết nguyên tố hỏa nồng đậm ở đâu ra, có lẽ có quan hệ với cái phễu tinh không trong lời Long thần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...