Phi Thiên

Miêu Nghị:

- Vật này không giống với tiệm tạp hóa, sinh ý độc quyền bán ở đâu cũng là bán, đặt ở cảnh nội Nam quân, muốn mua phải chạy tới cảnh nội Nam quân mua, đường xa chút cũng không liên quan. Nói không chừng vì mua vật này, người mua vốn muốn mua những thứ khác cũng tiện thể đến bên này mua.

Hạo Đức Phương trầm mặc một chút, nghĩ lại đúng là vậy, hỏi:

- Chính ngươi cũng có thể bán, không duyên cớ gì lại phân một nửa lợi nhuận cho bản Vương làm gì.

Biêt rõ còn hỏi sao, có điều Miêu Nghị vẫn trả lời:

- Thực lực ta có hạn, vật này mình ta bán ra căn bản không gánh nổi, năm đó một tay thành lập tiệm tạp hóa Chính Khí đã thành như vậy, huống chi là tinh linh loại mới này, chỉ sợ đến khi đó một phần lợi nhuận cũng không chiếm được, hiến cho Vương gia ít nhất ta còn được một nửa. Huống hồ Vương gia đã công khai đảm bảo lợi ích Thiên Nhai ở cảnh nội Nam quân, ta không tìm Vương gia hợp tác thì có thể tìm ai chứ?

- Đúng là người hiểu chuyện.

Hạo Đức Phương lạnh nhạt chốt một câu, cười lạnh nói:

- Có điều khẩu vị của bản vương rất lớn, ngươi cũng không có tư cách chia đều với bản vương, ta muốn tám phần mười, hai phần khác cho ngươi, ngươi không có ý kiến gì chứ?


Đây là hắn đang ức hiếp Miêu Nghị, chỉ cần hắn hé lộ ra chuyện Miêu Nghị có phương pháp luyện chế tinh linh như vậy sẽ khiến Miêu Nghị chịu vô số phiền phức.

Miêu Nghị mỉm cười nói:

- Vương gia đã nói như vậy ta có thể có ý kiến gì, chia 2-8 thì chia 2-8.

Hạo Đức Phương ngạc nhiên, hắn nói như vậy là chờ Miêu Nghị cò kè mặc cả.

Tô Vận cũng có chút kinh ngạc, không ngờ Miêu Nghị lại đáp ứng thoải mái như vậy, chuyện buôn bán này thiếu một phần lợi ích còn khó, huống chi là mất đi ba phần mười.

Hạo Đức Phương lạnh nhạt nói:

- Ừ!

- Quyết định như vậy?

- Vương gia cho mặt mũi, quyết định vậy đi.

Miêu Nghị gật đầu nói, có điều sau đó lại bồi thêm một câu:

- Cό điều ta muốn một thứ trên tay Vương gia để đổi lại ba phần mười này.

Hạo Đức Phương rất hứng thú nhìn hắn.

- Không biết là thứ gì trong tay bản vương lại có thể đổi lấy ba phần mười lợi ích.

Miêu Nghị bình tĩnh nói:

- Ta cầm đại quân U Minh chống đỡ Vương gia để đổi!


Hai mắt Hạo Đức Phương đột nhiên nhắm lại:

- Bản vương còn cần ngươi tới chống đỡ sao?

Miêu Nghị không nhanh không chậm nói:

- Ta hi vọng Nam quân có thể trở thành tuyến đầu bảo đảm cho đại quân U Minh. không bỏ mặc bất luận người nào tiến công U Minh chỉ địa, đồng thời hi vọng Vương gia có thể bảo vệ trong triều đường. Mà U Minh đại quân cũng có thể trở thành hậu phương vững chắc cho Vương gia, ví dụ như như cảnh nội Nam quân có người làm loạn, ta tất sẽ xuất binh bình định hỗ trợ Vương gia, cho dù là quân Cận vệ Thiên Đình tấn công Vương gia, ta cũng sẽ không ngồi im bỏ mặc. Chỉ khi Vương gia an ổn mới là đảm bảo lớn nhất cho đại quân U Minh, có thể nói ở một mức độ nào đó, lợi ích của Vương gia chính là lợi ích của ta. Vì lẽ đó ta cũng sẽ không để chuyện Đằng Phi và Thành Thái Trạch xuất hiện trong cảnh nội Nam quân! Đại quân U Minh tuy rằng nhân mã không nhiều, nhưng dù sao đa số đều là nhân mã tinh nhuệ, không nói tới chuyện đánh nhau, giúp đỡ Vương gia kiềm chế một đường nhân mà là hoàn toàn không có vấn đề, không biết ý của Vương gia như nào?

Tô Vận cắn môi anh đào, nhìn về phía Hạo Đức Phương, xem phản ứng của hắn.

Ánh mắt Hạo Đức Phương lập lòe không ngừng, đối với hắn mà nói, ổn định thế lực trong tay mới là quan trọng nhất, chuyện buôn bán gì đó đều là thứ yếu, có quyền thế và địa bàn có lo thiếu tiền sao? Mà hắn lo lắng nhất chính là Thanh Chủ một lần nữa phân hóa thế lực trong tay hắn, lo lắng nhất chính mình biến thành Doanh Cửu Quang thứ hai, lo lắng nhất phía dưới lại xuất hiện Đằng Phi và Thành Thái Trạch, lời này của Miêu Nghị đánh trúng tim đen của hắn, thực lực đại quân U Minh đúng là không thể khinh thường, nếu có thể được đại quân U Minh trong tay Miêu Nghị giúp đỡ, có thể nói nỗi lo của hắn về sau đại giảm.

Ánh mắt hắn liếc nhìn Miêu Nghị, huồng hồ đối với hắn mà nói, trước kia hắn cũng có tâm ý mời chào Miêu Nghị, kỳ thực vẫn luôn có, chỉ là xem tình hình cảm thấy không có khả năng nên đè nén tâm tư này xuống, mà hiện giờ hợp tác tuy không thể kéo Miêu Nghị vào dưới trướng nhưng hiệu quả vẩn tương tự như vậy.

- Ha ha!

Hạo Đức Phương đột nhiên cười lớn đứng dậy, đi đến vỗ bả vai Miêu Nghị:

- Ngưu Tổng đốc chính là tuấn kiệt, bản vương thưởng thức đã lâu.


Sau đó hắn hô:

- Thiết yến! Bản vương muốn uống vài chén với Ngưu Tổng đốc.

- Vâng!

Tô Vận đáp lại, cũng nở nụ cười, bước nhanh tới cửa dặn dò hạ nhân.

Sau khi rượu ngon món ngon, cá múa trợ hứng thì không cần nói, Hạo Đức Phương vô cùng nhiệt tình, cũng rất cao hứng, tự mình tiếp đãi chiêu khách, ân ân oán oán trước đó với Miêu Nghị đều vứt bỏ.

Trong bữa tiệc chút chi tiết nhỏ việc hợp tác miền không nói tới, dưới đại thể hợp tác chuyện tiệm tạp hóa Chính Khí đã thành việc nhỏ. Hạo Đức Phương không để ý tới.

Nhưng Miêu Nghị tìm cơ hội nhắc tới một chuyện:

- Không dối gạt Vương gia, sư thừa của ta Hỏa Tu La, hoàn cảnh Hoang Cổ tử địa rất có lợi với việc tu luyện của ta, mà Hoang Cổ tử địa nằm trên địa bàn của Vương gia, bình thường canh gác nghiêm mật, rất khó đi vào, không biết Vương gia có thể mở ra một con đường hay không?

Cho dù lần trước phía bên Bàng Quán đã đề cập, hắn biết Bàng Quán có biện pháp để hắn tiến vào Hoang cổ, nhưng hắn nghĩ lại vẫn nên nhân cơ hội này nói với Hạo Đức Phương, giải quyết cả Hạo Đức Phương lẫn Bàng Quán đương nhiên sẽ có lợi cho việc hắn ra vào Hoang Cổ nếu như Hạo Đức Phương không đáp ứng, vậy hắn chỉ có thể tìm Bàng Quán.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui