Phi Thiên

Vân Tri Thu và Lâm Bình Bình đồng thời bay tới, chỉ thấy trong đống tuyết xuất hiện một cây cọc gỗ, nếu không phải là trên cọc gỗ có từng vết máu đỏ sẫm, cọc gỗ trắng như ngọc e rằng sẽ bị tưởng là một khối băng.

Sau khi thi pháp dọn dẹp sạch sẽ tuyết đọng, Vân Tri Thu di chuyển xung quanh vài vòng, tra xét cẩn thận, cọc gỗ bị chém không tận góc, cao tới tầm đầu gối, có thể thấy năm đó Phong Bắc Trần không hề coi trọng khả năng đây là Bất Hủ mộc, bị lãng quên ở đây cũng không có ai quản. Vân Tri Thu chưa từng thấy Bất Hủ mộc chân chính, chần chừ nói:

- Hẳn là thứ này đi.

Lâm Bình Bình dùng chân khều tuyết đọng, kêu ồ một tiếng, cúi người rút ra trong tuyết một cành cây, trăng muốt như ngọc, có thể nhìn rõ mạch bên trong lá vẫn ở trên.

Vân Tri Thu bị xúc động, nói vài câu, ba người bắt đầu tìm kiếm, rất nhanh lượng lớn cành cây từ trong tuyết được lôi ra, bị đóng băng phía dưới mọi thứ được bảo lưu khá hoàn hảo. Năm đó Phong Bắc Trần chặt cây ở đây, một cây đại thụ chỉ lấy ra hai cây chày gỗ, đại thể đều để lại nơi này.

- Tìm kiếm cẩn thận, nếu thật sự là Bất Hủ mộc vậy đều là thứ tốt, chớ để sót.

Vân Tri Thu nhắc nhở một tiếng.

Ba người bắt đầu tìm kiếm, không để lại một mẩu vụn, cuối cùng tìm ra một động lớn.


Kiểm tra lại các cành lớn một lần, Vân Tri Thu lại kiểm tra cọc gỗ kia, phát hiện nó đã chết rồi, không có dấu hiệu tái sinh, nhổ tận gốc nhìn xem, không khỏi thở dài:

- Đồn rằng huyết dịch Bất Hủ mộc không sợ băng lạnh, nhiệt độ thấp hơn nữa cũng không đóng băng được, sau khi chảy ra đến một thời gian nhất định sẽ tự khô cạn, bây giờ xem ra là thật, cái cây này khả năng cao là Bất Hủ mộc, thật đáng tiếc.

Sau khi nàng kiểm tra phát hiện bên trong mạch máu trên các cành cây đã không tồn tại huyết dịch có thể khiến người trường sinh bất tử, sao lại không đau lòng cho được.

Lâm Bình Bình cười an ủi:

- Phu nhân, nếu như đây thực sự là Bất Hủ mộc, không phải nói cành cây đốt hương xông khói cũng có thể khiến người dung nhan vĩnh trú sao? Như vậy cũng không có gì thiệt.

Dung mạo của nàng xem như lớn tuổi nhất trong ba người, chỉ vì từ bé tài nguyên tu luyện không đủ, phương diện trì hoãn già yếu làm không tốt, đối với nàng mà nói, nếu như có thể bảo trì dung nhan vĩnh trú như hiện giờ đã là đủ, không đòi hỏi quá nhiều.

Nàng biết nếu Vân Tri Thu có thể để nàng biết bí mật này, ở đây lại có nhiều cành cây Bất Hủ mộc như vậy, lại thêm chồng nàng Dương Triệu Thanh được trọng dụng bên người Miêu Nghị, chỗ tốt này khẳng định có phần của nàng.

- Chuyện này cũng đúng.

Vân Tri Thu vuốt ve khuôn mặt của mình.

- Thu lại hết đi, thu không còn lại gì, chờ sau khi xác nhận chúng ta sẽ thử. Nếu thực sự là Bất Hủ mộc, vậy đủ cho không ít người dụng, những thiếp thất của đại nhân đều có thể được dùng, hôm nào để Triệu Thanh lại cưới thêm một phòng, cũng được dính thơm lây.

- Phu nhân!

Lâm Bình Bình cười khổ một tiếng, đây không phải là trêu chọc mình sao. Từ lập trường cá nhân thì nàng đương nhiên ước Dương Triệu Thanh không cưới thêm, có điều nếu như Dương Triệu Thanh cưới thêm người khác, nàng cũng không ngăn cản, dù sao trước đây nàng cũng là thân tái giá, hơn nữa còn từng sinh con.

Sau khi giải quyết xong, Vân Tri Thu lại tới Linh Lung tông, muốn kiểm tra xem tinh linh loại mới trong lời Yêu Nhược Tiên.

Miêu Nghị nghe bẩm báo về tình hình bên này, thấy thần huyết trường sinh bất tử trong truyền thuyết không còn, lập tức không có hứng thú với loại gỗ kia. Cho dù là Bất Hủ mộc thì sao, một đại nam nhân như hắn không có bất kỳ hứng thú gì với việc thanh xuân vĩnh trú. Còn về tinh linh loại mới của Linh Lung tông. Miêu Nghị tạm thời không có hứng thú mang tới đại thế giới, thứ đồ chơi này tuyệt đối có thể kiếm nhiều tiền hơn tiệm tạp hóa chính khí, bằng thực lực trước mắt của hắn tại Đại thế giới không gánh nổi lợi ích lớn vậy.


Nhân cơ hội phái nhân mã đóng giữ tinh cầu Hạo Đức Phương nhường kia, chỗ đặt chân của Chính Khí môn xem như đã có.

Chính Khi môn một lần nữa mở cửa hàng ở Thiên Nhai cũng sa sút, đến hiện giờ thế lực khắp nơi đều không rãnh để bận tâm, chuyện này có thể khởi động lại."

Hắn cho rằng người khác không rãnh bận tâm trên thực tế là mọi người đều nhìn chằm chằm vào, chỉ là không lên tiếng thôi. Tất cả đều muốn nhìn xem hắn làm như nào, thấy hắn thật sự muốn bắt đầu từ con số không, lập tức có động tác.

Sau khi nghị sự trong đại điện, Văn Trạch không có tản đi theo mọi người.

Miêu Nghị đi xuống bậc thang vừa nhìn là biết có chuyện, lập tức hỏi:

- Có việc sao?

Văn Trạch đi tới:

- Đại nhân, có chuyện muốn hỏi ngài.

Miêu Nghị nhìn toàn thân hắn một lần:

- Chuyện gì?


Văn Trạch cười khan nói:

- Nghe nói Chính Khí môn muốn mở tiệm tạp hóa mới từ con số không?

- Đúng là có chuyện này. Ngươi hỏi chuyện này để làm gì? Chuyện này không cân ngươi quản. Chính Khí môn sẽ tự mình chăm sóc.

Miêu Nghị còn tưởng hắn muốn vào việc kinh doanh.

Văn Trạch:

- Đại nhân hiểu lầm rồi, ta không có ý này, phía bên Thiên cung có người nhờ ta chào hỏi với ngài... Ai... nói thẳng đi, ngài cũng biết sau lưng Quần Anh hội là ai, Thượng Quan đại tổng quân bảo ta nhắc nhở đại nhân một chút, vốn Quần Anh hội có hai phần mười cổ phần trong tiệm tạp hóa Chính khí, hiện giờ đại nhân để Chính Khí môn bắt đầu từ con số không, hai phần mười cổ phần phía bên đó bị quên đi, ý Thượng Quan đại tổng quản là đại nhân bắt đầu từ số không hắn không có ý kiến, chỉ là không thể để hắn chịu thiệt.

Miêu Nghị hiểu ra, lại muốn há miệng chờ sung, hắn thuận miệng đáp:

- Việc này đơn giản, ngươi bảo hắn tìm Thiên hậu đi, chỉ cần Thiên hậu lên tiếng, ta há dám ngăn cản. Thiên hậu không đồng ý, ta cũng không làm chủ được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui