Nhân thủ hữu bộ của y có hạn, cό thể tra án, còn điều động cả một đám người để khống chế một môn phái thì hơi quá.
Thượng Quan Thanh hầu hạ bên cạnh khen một tiếng. Năng suất làm việc của Giám sát hữu bộ thật đáng kinh ngạc, nhanh thế đã tra ra lai lịch ba cô nương kia trong tình trạng chẳng có chút đầu mối nào, ngay cả tên tuổi cũng đã tra luôn được.
- Tốt!
Ánh mắt Thanh Chủ cũng lóe lên tia tán thưởng, gật gật đầu. Vào thời khắc mấu chốt, quả nhiên Cao Quan làm việc rất năng xuất, không làm y thất vọng, y nhanh chóng nói với Phá Quân và Vũ Khúc:
- Làm theo ý Cao Quan đi, nhanh!
Phá Quân, Vũ Khúc lập tức lấy tinh linh ra điều binh khiển tướng.
U Minh Tổng đốc phủ. Vợ chồng Miêu Nghị dạo bước trên sân. Mặc dù Bất Hủ Mộc rất mê người, nhưng sau khi quyết định không để ý tới nó nữa thì lại rất nhẹ nhõm.
Có một số việc rất rõ thấy, sự xuất hiện của Bất Hủ Mộc vào lúc này thật sự quá đúng lúc, bên Thiên Nhai đã cảm nhận được tất cả các thế lực đều tham gia. Vật này đủ để thế lực các nơi tranh cướp đến vỡ đầu chảy máu, e là tạm thời không có ai có tâm trạng đối phó với hắn, dù sao ở đây hắn cũng có mười triệu nhân mã, cũng không dễ dàng bắt hắn được đâu.
Dương Triệu Thanh ở bên cạnh, bẩm báo tin tức tới từ Thiên Nhai, Thanh Chủ nhanh chóng nắm giữ tin tức về Thiên Cốc Môn, bên này cũng lập tức nắm giữ tin về Thiên Cốc Môn, hết cách rồi, nhân thủ của giám sát hữu bộ ẩn náu ở Thiên Nhai có hạn, đi theo bọn họ làm việc vẫn là nhân thủ Thiên Nhai, mọi tiến triển trong việc điều tra của giám sát hữu bộ đều nắm trong lòng bàn tay của Miêu Nghị, không giấu được.
Miêu Nghị chậc chậc một tiếng, nói:
- Mọi người đều nói giám sát hữu bộ dưới trướng Cao Quan am hiểu tra án, giờ được chứng kiến quả là danh bất hư truyền, hiệu suất cao thật, nhanh thế đã thăm dò được lai lịch của ba nữ nhân đó.
Vân Tri Thu buông tiếng thở dài:
- Nếu quả thật là Bất Hủ Mộc thì xem ra rất có khả năng Thanh Chủ sẽ có được nó.
Miêu Nghị nghe được ý tiếc nuối trong ngữ điệu của nàng, thoáng xin lỗi:
- Thu tỷ, lúc bắt đầu, ta vốn cũng muốn cướp nó về tay. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dựa vào tình cảnh hiện giờ của chúng ta thì khó mà vươn tay dài đến thế được.
Hắn đã từng hứa với nàng, nếu có cơ hội nhất định sẽ tìm vật khiến dung nhan nàng mãi mãi không đổi, nhưng gặp phải chuyện này thì có chút nuốt lười.
Đương nhiên Vân Tri Thu biết chuyện lần này không thể thành, nhiều thế lực nhúng tay vào như vậy, chưa nói tới việc bị cuốn vào sẽ gặp nguy hiểm, cho dù bên nàng có cướp được vật vào tay cũng không nuốt xuống được, Thất Phu vô tội mang ngọc mắc tội, chắc chắn sẽ gặp họa sát thân. Nàng chớp mắt một cái, trêu:
- Chàng đang chê ta già hả?
Miêu Nghị cười khổ đáp:
- Nào có, nàng trẻ chung thế này, ta thấy ta còn già hơn cả nàng ấy chứ.
Lời này là thật lòng, hiện giờ tướng mạo hắn cũng đã hằn lên dấu vết năm tháng, hơn nữa hắn chưa bao giờ quan tâm tới việc bảo dưỡng dung nhan, nhìn thì đúng là vẫn không bằng Vân Tri Thu yêu kiều.
Vân Tri Thu nghe vậy bật cười:
- Đồ ngốc, đùa chàng thôi. Chàng yên tâm, có dùng Bất Hủ Mộc hay không, với thiếp thân mà nói thì không quan trọng, chẳng phải thiếp thân đã có Băng Nhan linh quả của tiểu thế giới giúp bảo dưỡng dung nhan sao? Nếu chàng sợ già thì cũng dùng đi.
Miêu Nghị cười cười không nói, trong lòng hắn rõ. Băng Nhan chỉ có thể kéo dài thời gian già đi, hoàn toàn khác với Bất Hủ Mộc vĩnh viễn giữ gìn nhan sắc, quay đầu lại hỏi nàng:
- Tiểu nhị chúng ta giấu đi kia, sau khi biết chuyện, giám sát hữu bộ không nói gì chứ?
Dương Triệu Thanh đáp:
- Không nói gì, tên tiểu nhị kia cũng chẳng cung cấp được mấy tin hữu dụng, nếu như cây trâm gài tóc kia đúng là Bất Hủ Mộc thì gã cũng chỉ hơn được ta ở chỗ đã tận mắt chứng kiến Bất Hủ Mộc trông như nào mà thôi, chuyện gã biết còn chẳng nhiều bằng chuyện giám sát hữu bộ tra được nữa.
Miêu Nghị nghe vậy cảm thấy hứng thú.
- Cứ nói Bất Hủ Mộc Bất Hủ Mộc, nhưng hình như chưa có ai tận mắt chứng kiến nó rốt cuộc trông ra làm sao, tên tiểu nhị kia có nói chưa?
Dương Triệu Thanh cười đáp:
- Tiểu nhị kia cũng chỉ nhìn thấy một cây trâm gài tóc mà thôi. Bất Hủ Mộc thật sự trông thế nào thì chắc chắn chưa thấy rồi...
Y kể tình hình lạ kỳ khi phát hiện điều lạ lúc tra hỏi tên tiểu nhị kia ra hết.
Vân Tri Thu cũng nghe nghe, còn Miêu Nghị lại ngẩn ra, bỗng nhiên dừng bước, nhìn Dương Triệu Thanh, hỏi với vẻ nghi ngờ:
- Cành lá trắng trong như ngọc, bên trong có gân đỏ như thể tồn tại mạch máu trong cơ thể, mùi hương có thể hấp dẫn động vật nhỏ tới gần ư?
Dương Triệu Thanh chẳng biết tại sao tự nhiên có thái độ nghiêm túc như vậy, gật đầu đáp:
- Dạ, chính vì chiếc trâm gài tóc kia phù hợp với những đặc điểm này nên mới khiến người ta nghi ngờ là Bất Hủ Mộc. Tương truyền, Bất Hủ Mộc thường sinh trưởng ở bên trong những nơi cực kỳ giá lạnh, nơi mà những sinh vật khác khó có thể sống sót, sinh trưởng cực chậm, có thể bất hủ thọ cùng trời đất, thân cây cứng rắn, đao thương khó mà chặt đứt được, trời sinh có mùi hương, toàn thân trắng như tuyết như ngọc, cành lá cùng màu, nhựa bên trong như mạch màu đỏ, chất lỏng tựa như máu, uống một chén nhựa đỏ của Bất Hủ Mộc là có thể mãi mãi bất diệt như Bất Hủ Mộc. Có thể trường sinh, còn một thứ khác nữa, nếu chiết thành hương, đốt hương cửu huân cũng có thể bảo dưỡng dung nhan trẻ mãi không già.
Sau đó Vân Tri Thu nói tiếp:
- Đây đều là truyền thuyết, là thật hay giả thì gần như chẳng có ai từng trải qua, cũng chẳng biết tại sao lại có lời đồn như vậy, có điều hình như lời đồn này thì hình như đã có từ rất lâu rất lâu về trước rồi, ngọn nguồn cụ thể thì chẳng ai biết cả.
Miêu Nghị cau mày sờ cằm, thầm nói:
- Thu tỷ, nàng thu thập tất cả những lời đồn có liên quan tới Bất Hũ Mộc lại cho ta đi.
Vân Tri Thu cười nói:
- Thứ đồ này có thể thấy không thể có được, không phải chàng thật sự muốn đi tìm nó đây chứ?
Miêu Nghị lắc đầu, trầm ngâm nói:
- Trước đây không để ý, nghe mấy người nói như vậy, hình như trước đây ta đã từng thấy thứ này rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...