- Ta nhổ vào!
Văn Trạch một tiếng kêu lên, mình đã nói vậy rồi hắn cũng không tin Miêu Nghị không biết ý của Thanh Chủ lại muốn giết mình!
- Ám sát? Ám sát cái tổ tông nhà ngươi, ngươi có thể tìm cái cớ hay hơn một chút hay không?
Tên khốn này sẽ không làm thật chứ! Nhưng tên khốn này hình như cái gì cũng đều làm ra được! Văn Trạch nhất thời luống cuống:
- Ngưu Hữu Đức, ngươi dám!
Một đám thị vệ nghe lệnh hành sự, cũng không có gì khách khí, đem Văn Trạch trực tiếp tha đi.
Miêu Nghị giơ một cái tay lên, mặt không chút thay đổi, không nói tiếng nào nhìn Văn Trạch bị bắt đi.
Văn Trạch trong lòng loạn hết cả lên, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói:
- Là phó chức, là làm trợ thủ của ngươi!
Vì vậy Miêu Nghị lại lên tiếng:
- Để hắn nói hết lời, mang về đây!
Suýt chút nữa sợ chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người Văn Trạch lại bị bắt trở về, trói lại đứng ở trước mặt Miêu Nghị, có chút hận đến nhe nanh, vẫn như cũ khó mà phân biệt Miêu Nghị là thật muốn giết hay là giả hù dọa mình, nhưng hắn rõ mục đích bản thân được điều tới nơi này. Miêu Nghị khẳng định cũng biết, chuyện này nhất phương chư hầu không ai nguyện ý tiếp nhận.
Miêu Nghị nhàn nhạt hỏi:
- Chức phó gì?
Văn Trạch rất bất đắc dĩ, theo lý thuyết phải đợi mọi chuyện chứng thực hiện xong mới lại tuyên chỉ, chỉ là suy nghĩ đến sau này mình còn phải ở chỗ này sống, không tiện làm xấu mối quan hệ cho nên mới vì hữu hảo sau này mà tiết lộ chút phong thanh, muốn tốt đối với Miêu Nghị, để hắn không thấy quá đột nhiên, ai nghĩ tên khốn kiếp này lại trực tiếp hạ lệnh chém hắn.
Không mò ra ý dό của Miêu Nghị là thực giả. Văn Trạch cũng không dám mạo hiểm, bất đắc dĩ thông báo trước:
- Để ngươi làm Phó Thủ, Phó tổng đốc, là tới hiệp trợ ngươi, không phải tới phân quyền của ngươi.
Cảm tình phái người tới thay vị trí của Lệnh Hồ Đấu Trọng, Miêu Nghị xem như là đã hiểu, chẳng trách Văn Trạch người này lúc tới đây thái độ có chút kỳ lạ, trước đây tới lúc nào cũng ghét bỏ, giờ lại lôi kéo uống rượu đầy nhiệt tình.
Miêu Nghị hờ hững hỏi:
- Tới bao nhiêu người?
Văn Trạch đúng là uất ức, từ thiên cung bên ngoài điều ra vốn là chuyện vui mừng, tới đây còn hơn so với ở thiện cung không có tình người, chí ít tự do hơn nhiều, lại biến thành bị thẩm vấn, nghẹn giọng nói:
- Đi theo ta người đi phân nửa lưu phân nửa...
Thấy ánh mắt Miêu Nghị hiện lên hung quang, lại nhanh nói bổ sung:
- Bệ hạ không có ý đoạt quyền chỉ nhậm mệnh ta thay thế Lệnh Hồ Đấu Trọng, những người khác không có chức vị cụ thể.
Ngụ ý là ngươi nói thế nào là thế ấy.
Miêu Nghị cũng không hỏi lại Thanh Chủ mục đích là gi, không cần hỏi cũng biết là muôn giám thị nhân mã của hắn, loại chuyện này hỏi rõ không còn ý nghĩa, thay đổi trọng tâm câu chuyện. Vì che giấu tai mắt người.
- Hoa Nghĩa Thiên là ngươi mang tới?
Văn Trạch than thở:
- Đúng! Không muốn đánh rắn động cỏ.
Miêu Nghị:
- Ở đâu ra tay với Lệnh Hồ Đấu Trọng?
- Đoán chừng là ở Nguyệt hành cung.
Văn Trạch cười khổ một tiếng, trước không chịu nói, giờ lại bị buộc nói ra.
Miêu Nghị nghĩ thầm khó trách, chẳng trách có thể tránh được tai mắt bên này, lại hỏi:
- Ngươi là thế nào đem Lệnh Hồ Đấu Trọng lừa đi vậy?
Văn Trạch vẻ mặt nghiêm một chút:
- Ngươi hỏi chuyện này không bằng gì, ta...
Miêu Nghị chân mày giật giật, hiểu, ước chừng bên trong có thủ đoạn của Thanh Chủ không muốn cho người khác biết vị này không dám nói.
Cũng không tiếp tục hỏi tiếp nữa, khẽ đưa cằm lên một chút.
- Đem hắn đuổi ra ngoài, không được phép của ta, không được cho hắn vào!
- Ngưu Hữu Đức, ta là tuân mệnh thiên tử đến, lại dám như thế đối với ta.
Văn Trạch một đường kêu gào, nhưng cũng không cách nào, ai bảo trước không phản kháng bị khống chế rồi, bị bắt ném ra ngoài.
Miêu Nghị cười một tiếng, gác tay sau lưng quay về, kệ hắn kêu gào.
Nếu Văn Trạch chỉ là tuân lệnh mà đến, lập tức sẽ để hắn làm trợ thủ, nếu như bị bối cảnh này của Văn Trạch dọa cho sợ, về sau ai nói có trọng lượng? Hắn chính là muốn khiến Văn Trạch hiểu ra, ngươi là thiên đình sai đến cũng vô dụng, về sau đàng hoàng một chút, ngươi là người của Thanh Chủ nếu chọc cho ta mất hứng, ta vẫn sẽ giết chết ngươi!
Hắn bây giờ đã không phải Miêu Nghị năm đó, vừa nghe thiên chỉ là có thể bó tay bó chân, nhất phương chư hầu đương nhiên có sức mạnh của nhất phương chư hầu.
Còn như Thanh Chủ có cao hứng hay không cũng vô dụng, chỉ cần Thanh Chủ không ngốc thì nên biết, có chút vị trí không phải ai cũng có thể ngồi, hắn có thể làm thế ở các nơi, nhưng ở U Minh chi mà muốn dựng lên một phủ? Chỉ cần dám đem hắn dời đi, là hắn có thể khiến mấy chục triệu nhân mã này không cách nào ở chỗ này đặt chân!
Huống hồ Thanh Chủ cũng biết, hắn căn bản không phải là thuần phục Thanh Chủ, Văn Trạch dám cáo trạng thì cứ đi về sau đừng mong sống lại ở đây.
Nhưng hắn có chút tiếc thay cho Văn Trạch, hắn cùng Văn Trạch vẫn có chút giao tình, yên lành ở thiên cung không muốn lại chạy tới cuốn vào chuyện phân tranh, không làm được sẽ phải đứng đối lập với hắn, chọc cho hắn không thoải mái, vậy hắn cũng chỉ có cách diệt trừ Văn Trạch.
Nói cho cùng Thanh Chủ vẫn không tín nhiệm hắn, cũng không thể nói tín nhiệm hay không tín nhiệm, mấy chục triệu nhân mã không phải mâm đồ ăn người nào muốn ăn đều có thể ăn, đổi lại là người khác ai dám không giám thị?
- Vệ Khu đi Nguyệt hành cung rồi?
Ngự viên bên trong không muốn thấy mặt Thiên hậu Thanh Chủ núp ở Ly cung, được nghe báo lại, hơi nhíu mày hỏi một tiếng.
Cao Quán đi theo phía sau hắn nói:
- Đúng vậy, hữu bộ nằm vùng nhân thủ đã thấy hắn, chắc là đã cùng Ly Hoa gặp mặt, nhưng không có ở lâu liền đi, hai người cụ thể thương lượng cái gì người ngoài không rõ, không dễ kiểm chứng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...