Phi Thiên

Bên ngoài Đô thống phủ, hai người trước sau hạ xuống đất. Văn Trạch ở phía sau vui tươi hớn hở nói:

- Lão đệ, ta đều bị ngươi giày vò như vậy, ngươi vẫn giận ta sao? Ngươi trói ta, ta phải báo cáo cho thiên đình, ngươi chịu không nổi đâu!

Miêu Nghị dừng bước chân lại, xoay người nói:

- Ngươi đi báo đi, chờ ngươi báo xong, ta sẽ lần nữa động tới ngươi, ngươi có tin hay không?

- Được rồi, được rồi, ta tin còn không được sao? Đây là địa bàn của ngươi, ngươi người đông thế mạnh, binh hùng tướng mạnh, ta không tin cũng không được người nào không biết Ngưu Đại đô đốc vênh váo, ngay cả Doanh Cửu Quang cũng dám đối nghịch, ngươi từng sợ người nào có phải hay không?

Văn Trạch đánh hai tay ý bảo dừng lại, đi tới trước mặt

hắn, than thở:

- Kỳ thực trong lòng ngươi đều biết, việc này đối với ngươi chỉ có lợi không có hại!

Miêu Nghị mặt tối sầm nói:

- Vậy có phải nên nói trước với ta một câu không? Đều làm như vậy, phía dưới làm sao làm việc?

Văn Trạch hai tay mở ra.


- Có một số việc chỉ có thể làm, không thể nói! Đắc thủ cho ngươi biết cũng không quan hệ, thất thủ thì sẽ không nhắc tới, bệ hạ cũng chưa từng xuống ý chỉ này! Đạo lý này ngươi nên hiểu, hơn nữa, ngươi cho dù biết thì làm thế nào? Chẳng lẽ ngươi còn muốn thay đổi kết quả?

Miêu Nghị buồn bực, không sai, việc này coi như hắn trước đó cảm kích, cũng chỉ có thể phối hợp, châm chọc nói:

- Bệ hạ thật đúng là nát tâm can!

Văn Trạch cười nói:

- Ngươi nếu nói như vậy cũng được. Bây giờ có chuyện ta với ngươi tiết lộ một chút cũng không quan hệ, Doanh Cửu Quang tuy đã chết, nhưng trong nhà có vài nhân vật trọng yếu đều chạy rồi, cũng không ít hãn tướng chưa từng sa lưới, cá lọt lưới không ít, ngươi nên hiểu ý của ta.

Miêu Nghị khẽ ngây người, ánh mắt lóe ra, rốt cuộc hiểu rõ Thanh Chủ vì sao lại hạ độc thủ, nếu Lệnh Hồ Đấu Trọng nơi đây còn ảnh hưởng một nhóm đích hệ nhân mã, người nào dám cam đoan Doanh gia dư nghiệt sẽ không cùng Lệnh Hồ Đấu Trọng liên hệ, đây chính là 50 triệu đại quân, quyền lợi của Lệnh Hồ Đấu Trọng lại xuống dốc không phanh, sẽ có oán hận hay không ai cũng không biết, một khi cùng Doanh gia dư nghiệt cấu kết với nhau, hậu quả khó mà lường được!

Hắn hiểu rồi, ngay từ đầu Thanh Chủ sợ chưa chắc có ý muốn diệt trừ đám người Lệnh Hồ, nhưng từ kết quả chiến sự cuối cùng Thanh Chủ cũng đả động sát tâm với Lệnh Hồ Đấu Trọng, không có khả năng cho hắn. Lệnh Hồ Đấu Trọng cơ hội nắm giữ năm mươi triệu nhân mã, thà rằng giết lầm còn hơn bỏ sót, nói trắng ra là sẽ không cho Doanh gia cơ hội trở mình!

Điểm này, hắn không nghĩ tới, ước chừng Dương Khánh cũng không nghĩ tới, nguyên nhân rất đơn giản, hắn cùng Dương Khánh đều không nắm giữ tin tức toàn diện toàn bộ đại chiến kia toàn diện, bọn họ cho tới bây giờ cũng không biết Doanh gia rốt cuộc có bao nhiêu kẻ lọt lưới, nhưng Thanh Chủ cao cao tại thượng, lại biết rõ.

Nói cho cùng, mình dâng biếm truất tấu chỉ là cho Thanh Chủ một cơ hội hạ thủ, Thanh Chủ chẳng có lòng nào giúp hắn chỉnh đốn nhân mã, là chuyện của bản thân hắn, là hắn mình cả nghĩ quá rồi.

Đây chính là đế vương a! Miêu Nghị trong lòng âm thầm cảm thán một tiếng. Thanh Chủ trước có tâm tư lớn như vậy, dĩ nhiên không để cho mình nhìn ra một chút đầu mối nào.

Nhưng bất kể nói thế nào, mình đích xác được lợi! Miêu Nghị cũng không có ý cám ơn, ngược lại liếc Văn Trạch:

- Hoa Nghĩa Thiên là ngươi âm thầm mang tới?

Văn Trạch ha hả một tiếng, nhìn hắn với ánh mắt ngụ ý cho ngươi biết thì không còn gì thú vị nữa.

Miêu Nghị lại không chịu buông tha, hỏi lại:

- Lệnh Hồ Đấu Trọng cũng không phải ngồi không, ở đầu ra tay, ta bên này làm sao một chút động tình cũng không biết?

- Ta nào biết.

Văn Trạch nhún nhún hai vai nháy mắt một cái.

Miêu Nghị quay đầu bước đi, mặc kệ hắn.


Văn Trạch theo sau ha hả cười nói:

- Đại đô đốc giờ mắng xong rồi, phải uống một chén, chúng ta tiếp tục uống rượu.

- Cút! Nơi đây không có rượu cho ngươi uống. Đi nhanh rời đi!

Miêu Nghị không chút khách khí.

- Hì! Lần nào tới đều làm bộ giữ ta lại trước đây ta cũng không có thời gian, bây giờ muốn ở lại lâu chút, ngươi lại giở cái tính khó ở đó ra.

- Ta ngược lai thấy kỳ quái, ngươi lính cận vệ thân phận cũng dám dính dáng đến chúng ta? Nhiệt tình quá không sợ chọc cấp trên gì đó?

- Ha hả, nếu lão đệ đã hỏi tới, ta lại che giấu thì không còn thú vị gì nữa, ta lần này tới không tính trở về, chuẩn bị thời gian dài ở lại chỗ ngươi kiếm cơm.

Đi ở phía trước Miêu Nghị bỗng nhiên dừng cước bộ, ý thức được cái gì, bỗng nhiên xoay người nhíu nhìn hắn:

- Có ý gì?

Văn Trạch nháy mắt mấy cái, mặt dày mày dạn cười cười ha ha nói:

- Ngươi cũng biết thiên cung bên kia quá nhàm chán, ta ở trên Thiên Cung nhiều năm như vậy, cũng nên đi ra buông lỏng một chút, chúng ta giao tình nhiều năm như vậy, ngươi không phải sẽ hẹp hòi sao như vậy chứ!

- Đừng có dùng chiều này với ta! Miêu Nghị chân mày cau lại, thi pháp quát lên:

- Người đâu, đuổi ra ngoài cho ta!


Phụ cận lập tức vọt tới một đội nhân mã, một tướng đưa tay nói:

- Văn tướng quân, xin mời!

Văn Trạch nhất thời dở khóc dở cười.

- Được rồi! Nói đều nói đến nước này rồi, ngươi trong lòng biết rõ, đuổi cũng không đi!

- Bắt!

Miêu Nghị đột nhiên quát.

- Này này này!

Văn Trạch bên trái đầy bên phải đẩy, lại không dễ gì phản kháng, vì vậy lại bị bắt lại, bị ấn thấp đầu, mặt hướng mặt đất nói:

- Ngưu Hữu Đức, ngươi đừng có quá đáng, ngươi muốn làm gì?

Miêu Nghị cười lạnh một tiếng:

- Có người ý đồ ám sát bản đốc, lôi ra, chém!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui