Phi Thiên

Một chỗ khác ở chân núi, Văn Trạch cùng Lệnh Hồ Đấu Trọng song song hạ xuống, người sau hỏi:

- Văn tướng quân có gì phân phó?

Văn Trạch nhìn chung quanh, chỉ truyền âm nói:

- Bệ hạ có mật chỉ cho ngươi!

Lệnh Hồ Đấu Trọng sửng sốt, chợt truyền âm trả lời:

- Vi thần nghe chỉ.

Văn Trạch:

- Tướng quân bây giờ tuy là bị giáng chức, nhưng bệ hạ để ngươi ở lại chỗ này là có dụng ý khác, trước khi tới đặc biệt khai báo, để cho ta nói với tướng quân, mau sớm đi Nguyệt Hành cung một chuyên gặp cung chủ Ly Hoa một lần.

- Gặp Ly Hoa?

Lệnh Hồ Đấu Trọng kinh ngạc, hồ nghi nói:

- Gặp nàng làm cái gì?

Văn Trạch lắc đầu:

- Vì sao gặp Ly Hoa ta không biết, bệ hạ cũng không có nói cho ta chỉ báo ta căn dặn ngươi, mang theo một ít người tuyệt đối tin tưởng có thể cùng đi, quan trọng nhất là việc này không thể để cho Ngưu Hữu Đức biết!


Không thể để Ngưu Hữu Đức biết? Lệnh Hồ Đấu Trọng nhíu mày:

- Ta cũng phải biết ta phải làm gì chứ?

Văn Trạch nhìn hắn trong nháy mắt, một miếng ngọc điệp nhét vào trong tay của hắn.

- Ta cũng không biết bảo ngươi làm cái gì, nhưng bệ hạ nói, Ly Hoa nhìn thấy thứ này đương nhiên sẽ nói cho ngươi biết, tìm không thấy thứ này, Ly Hoa cái gì cũng sẽ không nói cho ngươi!

Lệnh Hồ Đấu Trọng nhanh chóng thi pháp kiểm tra, chỉ thấy bên trong về một con hồ ly, trên người hồ ly có một đạo pháp ấn, lập tức nhận ra chính là pháp ấn của Thanh Chủ.

Hắn nhất thời kinh hãi, Thanh Chủ thần thần bí bí muốn làm gì vậy? Đi gặp Nguyệt Hành cung cung chủ Ly Hoa? Mang theo một nhóm nhân thủ nồng cốt? Còn phải tránh Ngưu Hữu Đức? Làm chút liên tưởng, hắn lập tức ý thức được gì đó không tầm thường.

Không chờ hắn hỏi thêm, Văn Trạch vừa dứt lời liền lắc mình bay đi.

- Ta chỉ biết vậy thôi.

Lệnh Hồ Đấu Trọng kinh ngạc, do dự mãi vẫn là quyết định liên hệ Thanh Chủ xác nhận một chút, nhưng hắn tuy là nguyên soái Doanh Cửu Quang nâng lên, nhưng không có tinh linh trực tiếp liên hệ Thanh Chủ, nhưng của Thượng Quan Thanh lại có, lấy tinh linh ra liên lạc Thượng Quan Thanh, trực tiếp hỏi:

- Đại tổng quản, tội thần có việc bẩm tấu bệ hạ!

Thượng Quan Thanh:

- Bệ hạ đã nói rồi nếu Lệnh Hồ đại nhân tới tin, báo cho biết mau sớm chấp hành! Nếu Lệnh Hồ đại nhân cảm thấy không thích hợp thì đem đồ vật trả lại, những thứ khác không nên hỏi nhiều.

Lệnh Hồ Đấu Trọng thu tinh linh lại im lặng nhưng có một điểm xác nhận, đích thực là Thanh Chủ âm thâm giao cho mình nhiệm vụ.

- Văn huynh, rất bận rộn đúng không!

Văn Trạch trở lại trên sườn núi. Miêu Nghị vừa thấy liền ý vị thâm trường tới một câu.

Văn Trạch cười ha ha nói:

- Lão đệ không phải suy nghĩ nhiều, thấy Lệnh Hồ đại nhân cô đơn, trấn an vài câu mà thôi.

Miêu Nghị ngoài cười nhưng trong không cười nói:

- Là nên trấn an trấn an.

Nhưng trong lòng tràn đầy cảnh giác. Hai người không có nói nhiều lại thấy Lệnh Hồ Đấu Trọng đã trở về, nhưng lại không trở về bên này, vẻ mặt dáng vẻ âm đạm trở về gia quyến bên kia, sau đó gặp Vân Tri Thu cũng từ bên kia cáo từ.

Lẫn vào gia quyến của mình Lệnh Hồ Đấu Trọng nhanh chóng biến mất trong núi rừng, núp ở một chỗ dưới vách núi một tay vắt sau lưng đi tới đi lui, thế núi hiểm trở mà hoang vắng.

Không bao lâu sau, lần lượt có người đến, đều là tâm phúc đại tướng của hắn.


Mọi người hỏi chuyện gì, hắn không nói, đến khi tám người đến đông đủ, Lệnh Hồ Đấu Trọng mới nói:

- Ta có chuyện quan trọng cùng chư vị đồng mưu, chư vị có thể nguyện đi theo?

Tám người đưa mắt nhìn nhau, đều có chút hơi khó xử, đều cho là mình đoán được Lệnh Hồ Đấu Trọng muốn làm gì, một tướng cười khổ nói:

- Đại soái tâm tình chúng ta lý giải, nhưng cũng không biết Thanh Chủ hay là Ngưu Hữu Đức ngoan thủ, lòng người sợ là không phải do chúng ta, sợ là sẽ không theo bọn ta cùng làm đại sự, chỉ bằng những người chúng ta khó có thể thành sự, mong đại soái nghĩ lại chớ xúc động!

- Các ngươi suy nghĩ nhiều rồi!

Lệnh Hồ Đấu Trọng ném ra một miếng ngọc điệp.

- Văn Trạch vừa rồi đưa cho ta, các ngươi xem một chút đi.

Tám người lục tục truyền nhau xem, có người kinh ngạc nói:

- Thanh Chủ pháp ấn?

Mọi người ngây ra nhìn hắn.

Lệnh Hồ Đấu Trọng cùng mấy người chạm trán cùng một chỗ âm thầm nói một hồi, đợi cho tất cả mọi người khẽ gật đầu mới nói:

- Việc này phải mau sớm làm, các ngươi lập tức âm thầm liên hệ Ất nguyệt tinh nội ngoại người tiếp liệu của chúng ta, thăm dò nhược điểm giám thị ở đó, thừa dịp bên kia giao nhận cửa hàng còn cần nhiều thời gian tạm thời có thể thoát khỏi tầm mắt của bọn họ, để chúng ta mau sớm đi Nguyệt hành cung.

Tám người gật đầu, lập tức lấy tinh linh ra phân biệt liên hệ.

Sau một lát, một tấm tinh đồ la bàn đi ra, mấy người xác nhận lộ tuyên xong nhanh chóng thu đồ đạc, nhờ thế núi yểm hộ, lặng yên rời đi.

Nguyệt hành cung, trong đại điện, Ly Hoa dung nhan sắc tuyệt mỹ không chút thay đổi, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, siêu phàm thoát tục, kéo váy dài trắng chậm rãi từ trên bậc thềm ngọc đi xuống.


Trong điện, Vệ Khu đứng chắp tay, nhìn nàng khẽ cười nói:

- Ly Hoa, nhiều năm không gặp, phong thái không giảm so với năm đó!

Ly Hoa đi tới trước mặt hắn, lạnh lùng nói:

- Lời khách sáo không cần nói, Vệ Đại tổng quản đích thân tới, không phải là cô ý chạy tới khen ta chứ?

Vệ Khu cười ha ha nói:

- Ta chính là thích tính này của cung chủ, được, ta đây nói thẳng, ta bên này có người muốn thành lập môn phái, ta muốn ở Nguyệt Hành cung cảnh nội chọn nơi để cho hắn khai sơn lập phái, hy vọng Ly Hoa ngươi nể mặt, cho ta một nơi. Ly Hoa lạnh lùng nói:

- Trong địa bàn môn phái ta khai sơn lập phái. Vệ Khu, ngươi đầu óc có vấn đề sao?

Vệ Khu:

- Có yêu cầu gì ngươi cứ việc nói, chỉ cần ta có thể làm được.

Ly Hoa:

- Buộc ta không nể mặt đuổi ngươi đi sao?

Vệ Khu:

- Ta không hiểu. Ngưu Hữu Đức có thể kéo Chính khí môn tới đây đặt chân, vì sao ta lại không được? Là mặt mũi của ta không bằng hắn sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui