Miêu Nghị cũng đang chăm chú nhìn phản ứng của mọi người, thấy đại đa số mừng rỡ, trong lòng an tâm một chút, bằng không sơ ý một chút sẽ là một hồi binh biến.
Người có đôi khi chính là kỳ quái như vậy, một đám người rõ ràng là chịu phạt, vẫn vui vẻ, người này chính là không chịu nổi so sánh.
Đối với Văn Trạch đến đây truyền chỉ mà nói, hắn căn bản không quan tâm đám người này cao hứng hay là không cao hứng, nhìn về phía Miêu Nghị nói:
- Đại đô đốc, để người phía dưới tháo Giáp giao đồ đạc đi!!
Miêu Nghị gật đầu, nhìn về phía Lệnh Hồ Đấu Trọng nói:
- Lệnh Hồ tướng quân, ngươi xem...
Lệnh Hồ Đấu Trọng mặt căng thẳng yên lặng gật đầu, lúc này thế cục đã không phải do hắn quyết, một đạo ý chỉ khiến hắn mất khống chế đối với đại quân, chỉ có thể là tòng mệnh, về sau sẽ tìm thượng sách.
Trước mắt bao người, Lệnh Hồ Đấu Trọng tháo xuống nguyên soái chiến giáp trên người giao ra vũ khí tương ứng cùng chức quan ngọc điệp.
Thiên đình chức quan lên xuống, trước đó ban cho cái gì đều phải giao nộp lại.
Miêu Nghị tự mình tiến lên, đưa tay nhận đồ, tự mình kiểm kê xong viết giấy giao đồ, giao cho Dương Triệu Thanh đứng bên cạnh sau đó hướng Lệnh Hồ Đấu Trọng chắp tay:
- Uất ức tướng quân.
Đại Soái xưng hô đã hạ thấp thành tướng quân.
Lệnh Hồ Đấu Trọng nhưng lại muốn có vẻ lòng dạ quang minh chút nên muốn nói vài lời khách khí, nhưng là nói không nên lời, nuối tiếc nhắm hai mắt lại, nhắm mắt không nói, môi mím chặt, đứng thẳng ở đó, vài sợ tóc hoa râm bay bay trong gió, hơi có cảm giác anh hùng tuổi xế chiều.
Giữa núi rừng Thiệu Hương Hoa mắt thấy màn này, lần nữa che miệng, nước mắt đong đầy hai mắt, không để cho mình khóc ra thành tiếng, chỉ là giọt nước mắt đã chảy xuống gương mặt, nàng cùng nam nhân mình một đường đi tới hiện giờ đương nhiên biết nam nhân mình leo đến vị trí này hao tốn bao nhiêu tinh lực cùng tâm huyết, nhịn bao nhiêu năm, bị bao nhiêu tội mới có thể đổi được vinh hoa phú quý, nhưng trong nháy mắt hóa thành hư không.
Bên cạnh Lệnh Hồ gia hạ nhân tinh thần ai cũng chán nản.
Vân Tri Thu nhìn Thiệu Hương Hoa khó kìm lòng nổi, thở dài trong lòng một tiếng, biết lúc này khuyên gì cũng vô dụng, cũng không có an ủi nữa, khuyên nữa lại có vẻ dối trá, lại nhìn về phía Lệnh Hồ Đấu Trọng cô lập ở trước trận, trong lòng lại là âm thầm một tiếng cảm thán, thắng làm vua thua làm giặc!
Trên bình nguyên một đoàn người toàn bộ yên lặng, từng người mở pháp nhãn thấy bóng lưng của Lệnh Hồ Đấu Trọng
Ai! Miêu Nghị khẽ thở dài tiếng, lại nghiêng đầu báo cho biết một cái. Dương Triệu Thanh nhanh chóng truyền lệnh xuống.
Rất nhanh, trên vạn người lướt đến, như một bức tường phía trước đại quân.
Trước mặt Hồng Giáp đại tướng có người tháo giáp, có người chỉ tháo tiết khú thể hiện cấp bậc, lục tục đi tới bức tường người phía trước giao đồ đạc sau đó nghe theo chỉ huy bay vút qua bên kia sông.
Đoàn người chậm rãi chuyển động, giao ra đồ vật tiếp tục hướng về bên kia sông.
Tràng diện nguy nga như vậy, cho dù là đám người Phục Thanh cũng phải đưa mắt nhìn nhau.
Ước chừng đại quân toàn bộ giao tiếp hoàn tất cần không ít thời gian, Văn Trạch nhìn chằm chằm đại quân một hồi, ánh mắt lại rơi vào Lệnh Hồ Đấu Trọng, từ trên sườn núi đi xuống mấy bước, đến trước mặt Lệnh Hồ Đấu Trọng, đưa tay nói:
- Lệnh Hồ tướng quân, có thể qua đây nói chuyện chút không.
Miêu Nghị đám người nhìn qua không biết là có ý gì, nhất là Miêu Nghị thoáng nhíu mày, mình là U Minh chi địa chỉ huy trưởng, không biết có chuyện gì phải tránh mình cùng người phía dưới của mình nói.
Lệnh Hồ Đấu Trọng mở mắt nhìn, cũng có chút bất ngờ, yên lặng gật đầu, theo Văn Trạch hướng về nơi không người bay đi.
Miêu Nghị lập tức ra hiệu cho Dương Triệu Thanh, ý bảo cho người theo dõi, quan viên thiên cung truyền chỉ thì sao cũng không thể ở địa bàn của mình làm xằng bậy.
Dương Triệu Thanh khẽ vuốt cằm, biểu thị đã biết, một chiếc tinh linh rơi vào trong tay.
Mà Miêu Nghị vừa quay đầu một tiếng:
- Bích Nguyệt!
Bích Nguyệt sửng sốt một chút, đi tới bên cạnh hắn chắp tay nói:
- Đại đô đốc.
Nàng bây giờ còn có chút không quen thân phận của hai người chuyển hoán xưng hô, mỗi lần xưng hô đều có chút là lạ, nhớ năm đó người này bị mình hô tới quát lui.
Có lẽ là chứng kiến hiện trường có cảm thương, Miêu Nghị truyền âm hỏi:
- Mấy ngày nay bận không có lo lắng hỏi ngươi, Thiên Nguyên bên kia có tin tức gì không?
Bích Nguyệt truyền âm:
- Có tin tức, đã theo Hùng Kỳ giết ra khỏi trùng vây, trốn vào tinh vực không biết, hỏi một chút tình hình của ta, bảo ta thay hắn cám ơn người, nói có cơ hội sẽ báo đáp Đại đô đốc!
Không ngờ lại chạy thoát rồi? Miêu Nghị trong lòng có chút chán ngấy, Hải Uyên Khách nhờ hắn giúp một tay, coi như không có Hải Uyên Khách hắn giờ đem Bích Nguyệt điều đến bên cạnh mình cũng không thể để Bích Nguyệt lại theo Thiên Nguyên tiếp tục không rõ ràng được, Thiên Nguyên hiện giờ là phản tặc, dính dáng đến là tìm phiền toái cho mình.
Ngoài miệng ừ một tiếng, lại im lặng hỏi:
- Bây giờ ẩn thân ở đâu, chỗ ẩn thân có an toàn không?
Bích Nguyệt trả lời:
- Đã thoát khỏi thiên đình truy binh, tinh không mịt mùng tinh vực không biết muốn tìm được bọn họ cũng không có khả năng, chắc là an toàn, chính hắn hiện nay cũng không biết mình ở đâu, nói là đợi nghỉ ngơi rồi sẽ liên lạc lại.
Miêu Nghị chỉ có thể ừ nói:
- An toàn là tốt rồi! Nhưng có chuyện ta phải nhắc nhở ngươi, ước chừng về sau có người sẽ nói quan hệ của ngươi cùng Thiên Nguyên, ta đương nhiên sẽ dốc hết sức đảm bảo ngươi, nhưng ngươi cũng không thể để ta gánh mạo hiểm quá lớn, để tốt cho ngươi, cũng là vì ta, ngươi tạm thời cũng không cần gặp mặt hắn chờ sau này tình hình ổn định hãy nói. Thiên Nguyên bên kia nếu thực sự có nhu cầu gì, ngươi cùng phu nhân lên tiếng để phu nhân sắp xếp người giúp ngươi đi xử lý, tạm thời không phải đích thân cùng Thiên Nguyên tiếp xúc.
- Hiểu rồi.
Bích Nguyệt trả lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...