Hắn đi trước đó đã bái kiến Tần Vi Vi, sau đó mới chạy tới Trung túc tinh cung, chờ thủ vệ Trung túc tinh cung giải tán một lần nữa tụ tập, trước đó bái kiến Tần Vi Vi cũng là bởi vì nguyên nhân này, muốn Tần Vi Vi hạ lệnh đem người triệu tập trở về.
Diêm Tu tại sao lại như vậy, đừng nói Tần Tịch, ngay cả Tần Vi Vi đều đã nhận ra, Diêm Tu tuy nói là hỏi chút tình hình Chư Cát Thanh lúc còn sống, đoán chừng tám chín phần là tới tra nguyên nhân cái chết của Chư Cát Thanh.
Tần Tịch có chút căng thẳng, không tránh khỏi lấy tinh linh ra cùng Dương Khánh liên lạc, lo lắng không biết sẽ xảy ra chuyện hay không.
Đang ở luyện ngục Vô lượng tinh thánh cung trong lầu các đi đi lại lại. Dương Khánh đương nhiên cũng ý thức được dị thường, hắn hầu như lập tức biết sau lưng làm chủ là Vân Tri Thu, chắc là Vân Tri Thu phái Diêm Tu đi điều tra, bây giờ Miêu Nghị một đống chuyện trọng yếu, căn bản không thể để ý chuyện này, bằng không cũng sẽ không quả đoán ban chết cho Chư Cát Thanh, chắc là Vân Tri Thu cảm thấy xảy ra chuyện gì, mà nhân này quá hiểu Miêu Nghị. Đánh giá cẩn thận xong, cầm tinh linh khuyên giải an ủi Tân Tịch:
- Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, không có việc gì, chỉ cần Phương Liêu báo cáo bình thường không đề cập tới ngươi thì sẽ không có chuyện gì hết, Diêm Tu không có khả năng dùng nghiêm hình thẩm vấn, nếu không thì rõ ràng là không tin Vi Vi, cố ý nhằm vào Vi Vi sẽ khiến Miêu Nghị buồn bực, Vân Tri Thu cũng sẽ không để Diêm Tu làm như vậy, ngươi đem những lời này chuyển cáo cho Phương Liêu, để hắn yên lòng, hắn đương nhiên sẽ bình tình ứng đối báo cáo như thường, mà Phương Liêu trong lòng cũng rõ, dám nói lung tung thì chỉ có một con đường chết.
Nghe hắn vừa nói như vậy. Tần Tịch liền hiểu ra, biết nên làm như thế nào.
Bên ngoài Trung túc tinh cung, một đám người từ trên trời giáng xuống, Phong Bắc Trần đệ tử Lý Mặc Kim dẫn người của Linh Lung Tông trông chừng một đám người qua đây, chính là thủ vệ Trung túc tinh không.
Người chờ ở ngoài điện, chỉ có Lý Mặc Kim một mình đi vào trong đại điện, nói thật Lý Mặc Kim kỳ thực không muốn gặp Diêm Tu, toàn thân không được tự nhiên, nhưng là bị gọi đến, không cách nào, chỉ có thể là tới gặp mà thôi.
Tiến nhập vào trong điện nhìn thấy Diêm Tu nhìn mình chăm chăm. Lý Mặc Kim hai tay dâng ngọc điệp, bẩm báo:
- Diêm đại nhân, đã khám nghiệm qua, thủ vệ Trung túc tinh cung đều đã đến, tám mươi tám người, không thiếu một ai.
Diêm Tu đưa tay cầm lấy, đem ngọc điệp cầm trong tay kiểm tra.
Đợi Diêm Tu nhìn xong chậm rãi ngẩng đầu, Lý Mặc Kim lại chắp tay nói:
- Diêm đại nhân còn có gì phân phó?
Diêm Tu thanh âm khàn khàn nói:
- Các ngươi ra ngoài cung chờ, thủ vệ vào đây.
- Vâng!
Lý Mặc Kim lĩnh mệnh đi ra, đến ngoài điện, bảo Phương Liêu dẫn người đi vào, hắn thì dẫn Linh Lung đệ tử ra khỏi tinh cung.
Hơn tám mươi người vào đại điện lập tức khiến đại điện trống rỗng có chút nhân khí, chỉ là đám người Phương Liêu vừa thấy bộ dạng của Diêm Tu đều giật mình, bọn họ vốn chính là do Diêm Tu phụ trách, chỉ là sau lại giao giao cho Dương Triệu Thanh, cho nên đều biết Diêm Tu, lại không ngờ rằng nhiều năm không gặp Diêm Tu lại biến thành dáng vẻ này, gương mặt như người chết kia thật là khiến người ta không dám khen.
Diêm Tu nhìn về phía mọi người, xác nhận xác thực là những người năm đó.
- Bái kiến Diêm đại nhân.
Một đám người chào.
Diêm Tu cũng không dong dài, thừa dịp bọn họ cúi đầu, phất tay “Chiêu Hồn Phiên” trôi nổi xoay tròn giữa đại điện.
Mọi người nhận thấy trên đỉnh đầu có sóng pháp lực, ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy một mảnh hắc quang bao phủ quanh mọi người cho.
Thoáng qua, đám người tựa hồ lâm vào trạng thái mơ hồ, từng người ngơ ngác nhìn về phía Diêm Tu, giống như mất hồn vậy.
Chiêu Hồn Phiên hạ xuống, Diêm Tu cầm cột cờ cắm xuống, chăm chú nhìn phản ứng của mọi người, thanh âm khàn khàn khiếp người hỏi:
- Chư Cát Thanh trước khi chết có gì dị thường?
Mọi người ngơ ngác trả lời:
- Không có...Có...
Tất cả cùng nhau nói “Không” có xen lẫn một tiếng “Có”, lập tức khiến Diêm Tu nhìn qua, chính là Phương Liêu ở trước mặt.
Diêm Tu ánh mắt khẽ động. Phương Liêu lập tức chậm rãi đã tới, đứng ở trước mặt hắn.
Diêm Tu nhìn chằm chằm hai mắt của hắn hỏi:
- Có gì dị thường?
Phương Liêu không mang theo bất luận ngữ khí gì nói:
- Trước khi Chư Cát Thanh chết, Dương phu nhân tìm đến ta, bảo ta bẩm báo Dương đại nhân, nói Chư Cát Thanh leo lên nóc nhà hát, Dương phu nhân nhiều lần dặn dò ta phải nói “leo lên nóc nhà” sau đó Chư Cát Thanh đã bị Thánh tôn ban chết, ta cảm thấy rất kỳ quặc.
Diêm Tu hai mắt chợt nhíu một cái:
- Dương phu nhân nào tìm đến ngươi, ngươi lại báo cáo Dương đại nhân nào?
Bởi vì Miêu Nghị dưới trướng có hai Dương phu nhân cùng hai Dương đại nhân.
Phương Liêu:
- Tần Tịch, Dương Triệu Thanh!
Diêm Tu:
- Các ngươi do Dương Triệu Thanh trực quản, ngươi tại sao lại nghe Tần Tịch phần phó báo cáo?
Ở chỗ này không có tiền đồ, Tần Tịch trước đây đã tìm đến ta, nói là sẽ cho ta tiền đồ...
Phương Liêu đem chuyện mình sớm đã bị Tần Tịch chiêu mộ nói ra, nhưng không chút nào liên quan đến Dương Khánh.
Diêm tu trong lòng khiếp sợ, hắn dù ngu cũng đã nhận ra chuyện này phía sau có cái bóng của Dương Khánh, lập tức truy vấn Phương Liêu, Tần Tịch vì sao lại bảo ngươi báo cáo như vậy, nhưng mà Phương Liêu chính mình cũng không biết là vì sao, bởi vì Tần Tịch liền chỉ bảo hắn nói vậy, không nói gì thêm, thế nhưng chuyện xảy ra trước sau khiến hắn mơ hồ cảm giác được Tần Tịch phân phó có quan hệ đến cái chết của Chư Cát Thanh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...