Miêu Nghị trong lòng có chút bốc hỏa, nhưng trước mắt binh mã đều nghe lệnh Lệnh Hồ Đấu Trọng, vẫn chưa nắm ở trong tay hắn, hắn bốc hỏa cũng vô dụng, không thể không chịu nhịn nhàn nhạt hỏi:
- Nguyện ý nghe cao kiến!
Lệnh Hồ Đấu Trọng hỏi ngược lại:
- Đại đô đốc, giết những người này dễ dàng, nhưng từng nghĩ đến hậu quả của động thủ chưa?
Miêu Nghị:
- Ngươi là lo lắng bại lộ thân phận của các ngươi không cách nào thuận lợi đi qua nam quân cảnh nội sao?
Lệnh Hồ Đấu Trọng:
- Không sai! U Minh chi địa tiếp giáp nam quân, muốn vào U Minh chi địa, tất nhiên phải đi qua nam quân địa bàn, bên này một khi động thủ diệt nhân mã Quảng Lệnh Công. Quảng Lệnh Công tất yếu thông đồng cùng Hạo Đức Phương, một khi Quảng Lệnh Công nhân cơ hội xúi giục, đến lúc đó không phải là chúng ta có thể thông qua hay không không phải vấn đề, mà là bốn quân có thể cho một nhánh thế lực khác tồn tại hay không mới là vấn đề, xin Đại đô đốc nghĩ lại.
Miêu Nghị:
- Ngươi quá lo lắng rồi, cho nên ta phải tận lực bắt sống làm con tin.
Lệnh Hồ Đấu Trọng:
- Một khi đánh nhau, đối phương ít nhất phải tổn thất hơn phân nửa, Quảng Lệnh Công không để mất mặt vậy đâu, sẽ không để bị áp chế.
Miêu Nghị:
- Ta sẽ thông báo cho quân cận vệ phụ cận lập tức chạy tới làm chứng, là những người này gây bất lợi trước cho ta. Lệnh Hồ Đấu Trọng lắc đầu nói:
- Đại đô đốc nghĩ đơn giản quá, ta đối với mấy lão già này quá hiểu, Đại đô đốc làm như vậy vô dụng, đối với Quảng Lệnh Công người đã đi đến mức này, lý lẽ không thể nói rõ được, ép người ta, tay người ta cầm binh quyền cũng không cần phân rõ phải trái, quyền lực chính là đạo lý, cho dù là bệ hạ cũng phải mở một con mắt nhắm một con nhìn. Nhân mã quân cận vệ tơi thì đã sao, đối phương khẳng định là đi qua đây bị Đại đô đốc vây công, không trả đũa chính là muốn nhân cơ hội hạ độc thủ với Đại đô đốc vậy phải làm sao?
Miêu Nghị nhíu mày nói:
- Há có thể để hắn chống chế như vậy, đại soái chẳng phải nghe đến chuyện Hắc Long Đàm!
Lệnh Hồ Đấu Trọng cười khổ nói:
- Đại đô đốc, chuyện này không giống với Hắc Long Đàm, hoàn toàn khác, Hắc Long Đàm là Doanh Thiên...Doanh Cửu Quang nhân mã bị ngăn ở bên trong, bên ngoài đưa ra tin tức Doanh gia nhân mã giả làm thổ phỉ, Doanh gia lại không thừa nhận, cũng không thừa nhận nhân mã mình có bất kỳ xung đột nào cùng Đại đô đốc, hậu quả là, một khi quân cận vệ chạy tới phát hiện Doanh gia nhân mã ở bên trong. Doanh gia có lý cũng không nói được chỉ có thể là nhắm mắt mà nhận, trước mắt... Đại đô đốc mời xem! Hắn đưa ngón tay hướng về phía nhân mã bao vây bên ngoài.
- Căn bản là không kiêng nể gì cả vì Đại đô đốc mà tới, không làm bất cứ ngụy trang gì, người ta hoàn toàn là xảy ra chuyện cũng không sợ, đến lúc đó Đằng, Thành hai người lại phối hợp làm chứng, chứng minh Quảng gia đội ngũ quả thật là từ nơi này đi qua, cho dù tất cả mọi người trong lòng biết rõ chuyện gì xảy ra, trên triều đình tất nhiên cũng muốn miệng một lời chỉ trích Đại đô đốc vô lý. Thậm chí Triều Đình có thể khiến Đại đô đốc không có cơ hội biện giải, người ta cứ khăng khăng là Đại đô đốc làm xằng làm bậy trước, đòi bắt chúng ta, phụ cận nhân mã quân cận vệ không đỡ được đại quân người ta đối với chúng ta động thủ.
Miêu Nghị hơi hơi nhíu mày, phát hiện xác thực là mình nghĩ quá đơn giản, đánh giá thấp mức độ vô sỉ của một số người, phát hiện Lệnh Hồ Đấu Trọng xác hiểu rõ những người đó hơn so với hắn, nói đúng ra là có vài phần đạo lý, lòng dạ hơi chút yên bình, chần chờ nói:
- Chẳng lẽ cứ như vậy buông tha bọn họ?
Lệnh Hồ Đấu Trọng hơi chút xua tay:
- Nếu không như vậy buông tha bọn họ, bọn họ cũng không bỏ qua chúng ta, vạn nhất bốn quân quyết định không cho lão phu chi thế lực này độc lập, tất nhiên sẽ lại hạ độc thủ, không để cho chúng ta thuận lợi rời khỏi khu trực thuộc của bọn họ!
Miêu Nghị trầm ngâm nói:
- Theo như đại soái vậy nên xử trí như thế nào?
Lệnh Hồ Đấu Trọng:
- Vậy mà không công, bức hàng, một lần bắt sống! Chỉ cần không để cho Quảng Lệnh Công gây nên tổn thất, nể mặt Quảng Lệnh Công thì có một số việc mọi người lòng biết rõ, lúc đó chúng ta có thể khống chế nhóm người con tim này thuận lợi trở lại U Minh chi địa. Chỉ cần Quảng Lệnh Công trước đó không khoa trương, sau đó tất sẽ không mở miệng được! Đại đô đốc, một khi động thủ, Quảng Lệnh Công như bát nước đổ đi không lấy lại được thể diện của Thiên vương, nhất định phải đưa Đại đô đốc vào chỗ chết để rửa nhục, nhưng nếu là ép buộc, Quảng Lệnh Công cũng không cách nào không để ý đến tính mạng nhiều người như vậy, truyền ra ngoài hắn không để ý đến sống chết của người phía dưới, hắn phải nghĩ tới người phía dưới, cho nên cũng xin Đại đô đốc nghĩ lại mà nhẫn nại!
Miêu Nghị nhất thời hiểu rõ, khẽ vuốt cằm nói:
- Nghe đại nói vậy ta đã hiểu ra, đích thực là Ngưu mỗ lỗ mãng, được, cứ theo như đại soái nói mà làm vậy!
Lệnh Hồ Đấu Trọng còn lo Miêu Nghị sẽ như lời đồn cứng đầu không chịu, bây giờ thấy Miêu Nghị biết nghe lời phải trái, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ, ngược lại cũng không phải khó tiếp xúc... May là binh quyền còn nằm trong tay hắn, nếu không, Miêu Nghị đã sớm khai trừ hắn rồi.
Hắn có thể không hoàn toàn suy nghĩ cho Miêu Nghị, thì cũng là nghĩ cho đám nhân mã của mình.
Ngọ lộ Nguyên soái phủ.
Bên trong đại điện, nhận được tin tức Hoàng Hạo chắp tay đi tới đi lui, có chút lo lắng, mặt tái lại nói:
- Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? Vương gia bên kia rốt cục xảy ra chuyện gì?
Quay đầu lại nói:
- Nói cho bọn họ biết, đừng có cậy mạnh, toàn lực đột phá vòng vây!
Quản gia Lý Quân vẫn cầm tinh linh liên hệ, nghe vậy trả lời:
- Đại soái, Lệnh Hồ Đấu Trọng nhân mã vẫn chưa tiến công, chỉ là bao vây, một khi đột phá vòng vây có thể sẽ dẫn đến tiến công, bên ta tất nhiên sẽ tử thương nghiêm trọng, e là không biết bao nhiêu người có thể đột phá vòng vây, nhóm nhân mã này không ít cao thủ!
Ngụ ý là tổn thất này khó mà chấp nhận.
- Chưa tấn công?
Hoàng Hạo sửng sốt, vuốt bộ râu dài đen như mực, nhíu mày hồ nghi nói:
- Chuyện này tựa hồ không giống phong cách mạnh bạo của Ngưu Hữu Đức...
Lý Quân:
- Xin thiên Vương định đoạt a!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...