Phi Thiên

Miêu Nghị hưng phấn đánh nhịp nói:

- Tốt! Cứ quyết định như vậy, ta đây sẽ liên hệ Lệnh Hồ Đấu Trọng đàm phán!

Dương Khánh lại nhắc nhở:

- Đại nhân cần cẩn thận một chút. Lệnh Hồ Đấu Trọng bên kia từng là Doanh hệ nhân mã, hậu cung đại nhân người cũng biết, Thiên hậu bên kia sợ là có phần oán hận, nữ nhân lòng dạ hẹp hòi, cần trấn an thỏa đáng, dù sao chuyện Thiên Nhai còn cần nàng ta phối hợp!

Miêu Nghị:

- Chuyện này không thành vấn đề!

Hai người kết thúc liên hệ, Miêu Nghị lúc này liên hệ Vân Tri Thu, để Vân Tri Thu hỏi một chút Lệnh Hồ Đấu Trọng ở vị trí nào, cứ như vậy truyền lời truyền tới truyền lui không nên, muốn cùng Lệnh Hồ Đấu Trọng gặp mặt nói chuyện.

Vân Tri Thu hết hồn nói:

- Ngưu Nhị, chuyện này năm mươi triệu nhân mã là dạng gì không cần thiếp nhiều lời? Người thật muốn tiếp nhận bọn họ sao?

Miêu Nghị:

- Trong lòng ta nàng đều biết, một chốc không nói rõ ràng được, ta và Dương Khánh đã thương nghị thỏa đáng, về sau sẽ giải thích với ngươi, ngươi làm theo lời ta là được.

Thông qua Thiệu Hương Hoa liên hệ Lệnh Hồ Đấu Trọng đương nhiên không khó, nhưng Lệnh Hồ Đấu Trọng tính cảnh giác khá cao, không chịu bại lộ đại quân giờ ở vị trí nào, nói đến U Minh chi địa gặp mặt nói chuyện cũng không muộn.


Miêu Nghị cũng không dài dòng với hắn, về mặt thời gian phán đoán, đoán chừng đối phương vẫn chưa thoát ly Đông quân cảnh nội, để hắn trực tiếp tới Thiên Nguyên tinh thiên nhai tìm hắn, để loại bỏ nghi ngờ, Miêu Nghị biểu thị sẽ chứng minh hắn đích xác đứng về phía này để tỏ rõ thành ý. Lệnh Hồ Đấu Trọng nếu không muốn đàm luận vậy thì khỏi nói.

Nơi đây mới vừa hẹn xong, Hạ Hầu Thừa Vũ bên kia cũng truyền đến tin tức, biểu thị Thanh Chủ bên kia đã làm xong.

Ra khỏi Tinh Thần điện, Hạ Hầu Thừa Vũ tâm tình cũng vô cùng vui vẻ, dẫn Nga Mi chờ bên ngoài rời đi, một đường vừa nói vừa cười.

Đến khi gần đến Thiên Tẫn cung, Hạ Hầu Thừa Vũ vô ý thức nhìn về phía Đông cung, xoay người, không trở về Thiên Tẫn cung, nhằm hướng Đông cung mà đi, muốn đi xem sao.

Đi tới cửa Đông cung ý thức được có gì đó không đúng. Thủ vệ tựa hồ quá nhiều định đi vào tức thì bị thủ vệ ngăn lại:

- Nương nương, bệ hạ có chỉ, trước khi Thiên Phi chuyện được tra rõ, bất luận kẻ nào cũng không được tự tiện ra vào gặp Thiên Phi!

Trong nháy mắt, Hạ Hầu Thừa Vũ mặt mày tím tái, giận dữ hỏi:

- Ngươi nói cái gì? Tiện nhân kia vẫn chưa có chết?

Thủ vệ không nói gì, trong lúc nhất thời không biết nên làm sao đành lắc đầu.

Không chết! Quả nhiên là không chết! Hạ Hầu Thừa Vũ còn tưởng rằng Chiến Như Ý chết, lập tức chỉ vào hắn mắng:

- Các ngươi trước đó chém giết nửa ngày là làm cái gì không biết? Tránh ra!

Chẳng những không tránh ra, thấy nàng muốn xông vào một đám thị vệ ngăn chặn tại cửa lớn Đông cung, tướng lĩnh dẫn đầu chắp tay nói:

- Nương nương, xin đừng khiến mạt tướng khó xử!

Hạ Hầu Thừa Vũ chỉ vào bọn họ, tức giận tới mức run lên, cái gì mà chưa điều tra rõ thì bất luận kẻ nào cũng không được vào, đều là mượn cớ, nàng quá biết ý của Thanh Chủ, muốn ra sức bảo vệ Chiến Như Ý, còn có thiên lý hay không!

Dưới cơn nóng giận, phất tay áo xoay người, thẳng đến Tinh Thần điện tìm Thanh Chủ thuyết pháp.

Trong điện Tinh Thần, Thượng Quan Thanh tin tức rất nhanh nhạy. Hạ Hầu Thừa Vũ người còn chưa tới, Thượng Quan Thanh đã lẩm bẩm bên tai Thanh Chủ.

Thanh Chủ một tay vuốt trán, có chút đau đầu, chuyện này đích xác là hắn làm có chút đuối lý, tội mưu phản nên trảm cửu tộc, nhưng hắn lại không muốn Chiến Như Ý chết, có chút không yên lòng, có chút không dám gặp Hạ Hầu Thừa Vũ, không lời chống đỡ, nghiêng đầu hướng Thượng Quan Thanh nháy mắt.

Không bao lâu sau, Hạ Hầu Thừa Vũ tới nhưng bị một hàng thủ vệ ngăn lại tại cửa lớn Tinh Thần điện.

- Tránh ra! Bổn cung muốn gặp bệ hạ!


Hạ Hầu Thừa Vũ nét mặt đầy vẻ giận dữ.

Tướng lĩnh nghiêm mặt nói:

- Nương nương, bệ hạ đang cùng đại thần thương lượng đại sự, bất luận kẻ nào cũng không được quấy nhiễu, người trái lệnh trảm!

- Ngươi trảm một cái thử xem!

Hạ Hầu Thừa Vũ giận dữ.

Nga Mi kéo cũng không kéo được, nàng hướng về phía lưỡi đao trên tay thủ vệ.

Một đám thủ vệ đưa mắt nhìn nhau, bị bức phải lui lại, không ai dám loạn đụng nàng.

Thấy vậy đều nhanh thối lui đến cửa Tinh Thần điện, đỉnh đầu đội mù cao, thân mặc quần áo đen Cao Quán bước nhanh ra ngoài, chắn trước mặt Hạ Hầu Thừa Vũ, lạnh lùng nói:

- Nương nương muốn chứng minh mình như lời tố giác của phi tần sao?

Đối với vị phán quan mặt lạnh này, Hạ Hầu Thừa Vũ có chút kiêng kỵ, hận nghiến răng nghiến lợi, chỉ vào Cao Quán:

- Ngươi...

Lại chỉ về hướng Tinh Thần điện:

- Các ngươi rắn chuột một ổ, cùng một giuộc!

Dứt lời phất tay áo đi.


Nhìn theo nàng đi xa, nói với thủ vệ dặn dò vài câu, Cao Quán lúc này mới quay người trở về.

Trong điện Thanh Chủ vừa thấy hắn, liền hỏi:

- Thiên hậu đi rồi sao?

Cao Quán:

- Bẩm bệ hạ, đã đi rồi, mắng thần và Bệ hạ vài câu, thần có thể luận tội điều tra!

- Quên đi cùng nữ nhân tính toán cái gì.

Thanh Chủ khoát tay áo, ngồi xuống, thở phào nhẹ nhõm, kết quả phát hiện Thượng Quan Thanh cùng Cao Quán ánh mắt nhìn hắn đều có chút là lạ, lúc này nắm tay ho khan vài tiếng, vỗ bàn trầm mặt nói:

- Quá không ra gì rồi, thiên cung bên trong có còn quy củ hay không? ^

Thượng Quan Thanh cùng Cao Quán nhìn xuống đất, đều không lên tiếng, phảng phất đang nói, phá hỏng quy củ hình như chính là ngài?

Hai người ước đoán, có điểm yếu này, chỉ cần Thiên Phi một khi chưa chết, ước chừng bệ hạ về sau nhìn thấy Thiên hậu đều phải nhượng bộ ba phần.

Thượng Quan Thanh trong lòng càng là thầm than, bệ hạ, ngươi đây là tội gì, đã đắc tội Thiên Phi, lại chọc giận Thiên hậu, hai bên đều không được gì...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui