- Tốt quá!
Mọi người lần lượt gật đầu tán thành.
- Chư vị!
Thành Thái Trạch lên tiếng, nhìn chung quanh, sắc mặt ngưng trọng nói:
- Trận chiến này chỉ có thể tốc chiến tốc thắng, không thể kéo dài, một khi nhận được hiệu lệnh hành động của bản soái, lập tức phái người tiêu diệt người đôn đốc mà Doanh Cửu Quang phái đến! Vẫn là câu nói đó, ta không cần biết mọi người ở đây có ai là người của Doanh Cửu Quang hay không, ta cũng không tra hỏi, ta chỉ muốn ngươi hiểu rõ, trận chiến này cho dù thiếu ngươi, cho dù ngươi mật báo cho Doanh Cửu Quang để Doanh Cửu Quang trốn thoát, ta và Đằng Phi đã làm phản, Doanh Cửu Quang đại thế sẽ mất, nguyện tiếp tục cùng chia sẻ vinh hoa phú quý hay là mang tính mệnh gia đình cùng chôn Vùi với Doanh Cửu Quang, để ngươi tự suy nghĩ, nói chung Doanh Cửu Quang tận số rồi, trận chiến này tất bại!
Mọi người nhìn nhau, cùng nhau chắp tay nói:
- Nguyện tuân theo hiệu lệnh của đại soái!
- Tốt! Giờ không tiện nói chuyện lâu, để tránh gây hoài nghi, mọi người nhanh đi đi!
Thành Thái Trạch phất tay để đám đông giải tán.
Bên ngoài nghe âm thanh chuyện phòng the không ngừng. Hàn Bôn nhíu mày chắp tay qua lại ở trong đình viện.
- A...
Trong phòng đột nhiên vang lên một tiếng cao vút, tiếng động nhanh chóng dừng lại.
Không bao lâu sau, Thành Thái Trạch khuôn mặt hào sảng từ trong nhà đi ra, nói với Hàn Bôn:
- Nghe thích lắm sao?
Đại Soái chê cười.
Hàn Bôn vẻ mặt xấu hổ.
Thành Thái Trạch không quan tâm tới hắn, nhanh chóng rời đi. Hàn Bôn nhanh chân cho người đuổi kịp.
Một nhóm rời khỏi không bao lâu sau quản gia Tạ Thăng bước nhanh tới, trực tiếp đẩy cửa vào.
Phu nhân trong phòng mới vừa mặc quần áo tử tế ngồi trước bàn trang điểm nhìn lại, tức giận nói:
- Tạ quản gia, sao lại vô lễ như thế?
- Đại soái có chuyện quan trọng bảo lão nô chuyển cáo phu nhân, trong chốc lát tình thế cấp bách đã quên mất cấp bậc lễ nghĩa, mong phu nhân thứ lỗi.
Tạ Thăng liên tục xin lỗi.
Phu nhân cũng không dám hỏi tội hắn, thay đổi khuôn mặt tươi cười.
- Thì ra là thế, chuyện gì vậy?
Tạ Thăng chỉ chỉ hộp trang điểm trên bàn, phu nhân vô cùng kinh ngạc quay đầu nhìn, cũng không phòng Tạ Thăng đột nhiên xuất thủ từ phía sau, một đường hàn quang hiện lên, nàng ngay cả phản ứng cũng không kịp, một cái đầu lâu bay ra, máu nóng từ cổ điên cuồng bắn ra, đỏ tươi, đỏ tươi.
Nhìn thân thể ngã xuống đất, Tạ Thăng buông tiếng thở
dài:
- Vốn chỉ muốn tạm khống chế ngươi, nhưng đại soái không muốn để người ta biết tình hình hiện giờ, ngươi bình thường lại thích nhiều, đại soái không thể làm gì khác hơn là bắt ngươi làm đồ hiến tế.
Ở một tinh cầu hoang vu trong sơn động, Phá Quân sau khi dịch dung nhìn chòng chọc lên la bàn trước mắt, tả hữu nhìn một hàng tướng lĩnh.
Có người tựa hồ chờ hết kiên nhẫn, ra khỏi hàng chắp tay nói:
- Đại nhân, Đằng Phi bên kia đến bây giờ vẫn không có phản ứng gì, kéo dài nữa một khi viện quân đến, sợ là sẽ để tuột mất cơ hội tốt, mạt tướng nguyện lĩnh một quân mở một đường máu cho đại quân!
Phá Quân giương mắt nhìn, lạnh nhạt nói:
- Ngươi nói cái quỷ gì vậy, ta cùng với Võ Khúc chia ra làm tả hữu, trên tay chỉ có hơn một trăm triệu nhân mã, bên ngoài tinh môn cố thủ nhân mã cũng có hơn trăm triệu, đối phương mặc dù không hiểu binh tình bằng ta, nhưng đánh nhau cũng không phải trong thời gian ngắn có thể giải quyết được, lúc này mới thực sự là kéo dài thời gian, còn phải khiến Đằng Phi nghĩ bên ta có ý đồ bất lợi gì với hắn, lúc giáp mặt khiến hắn phản kháng không nói, nhân mã của ta bên này cũng chắc chắn gặp tổn thất không nhỏ, cho dù giết được vào sào huyệt của Doanh Cửu Quang, đối đầu với hai trăm triệu nhân mã của đối phương, cộng thêm đám người Đằng Phi phản công, làm sao đánh được? Muốn chết sao?
Tướng lĩnh nói:
- Nếu như Đằng Phi vẫn không có phản ứng thì phải làm sao?
Phá Quân lại nhìn vào la bàn:
- Vậy rút binh, không đánh nữa!
Chúng tướng có người đưa mắt nhìn nhau, có người âm thầm lắc đầu, chỉ có thể tiếp tục chờ.
Đúng lúc này, Phá Quân chân mày bỗng nhiên khẽ động, lấy ra một chiếc tinh linh liên hệ xong ngay sau đó lại lấy ra một chiếc tinh linh, liên tiếp không biết liên hệ ai, tinh linh vừa thu lại, trầm giọng nói:
- Đằng Phi cùng Thành Thái Trạch bên kia đã bố trí xong, Võ Khúc mời chúng ta cùng đồng thời động thủ, xuất phát!
Chư tướng mừng rỡ, cùng nhau chắp tay nói:
- Vâng!
La bàn vừa thu lại, các chư tướng dịch dung xong cùng Phá Quân bay ra khỏi sơn động, nhanh hướng về tinh không mịt mùng.
Một nhóm hơn mười người nhanh chóng đến gần một tinh môn bị phong tỏa, tạm thời bố trí phong ấn đại trận như một quả cầu sáng to lớn, ngăn lại tinh môn đang chầm chậm xoay tròn, bên ngoài tinh môn, vô số nhân mã phân bố dày đặc, bày ra chiến trận để phòng bị ngoài ý muốn.
Đám người Phá Quân không ngừng, tiếp tục tới gần chiến trận.
- Đứng lại, người tới là người phương nào!
Có tiếng tướng lĩnh thi pháp từ xa gầm lên, tả hữu nhân mã đao thương chụm lại phòng bị.
Vừa mới nói xong, ở một bên tướng lĩnh chợt hiện ra nói:
- Là người một nhà.
Lườm mắt với tướng lĩnh canh cổng.
Tướng lĩnh thủ thành nhất thời ngầm hiểu, tả hữu lấy tay ra hiệu, nhân mã canh chừng lập tức để đao thương.
Đám người Phá Quân phụ cận dừng lại, trong đại quân bày binh bô trận lại có mấy người chợt hiện ra dẫn đầu là hán tử mặt trắng nhợt râu dài quát lên:
- Người nào?
Tướng lĩnh thủ thành vội vàng cười nói:
- Là thân binh Đằng soái phái tới dò xét!
Hán tử râu dài mặt căng lại nói:
- Tại sao ta nhìn mặt không quen, còn mang mặt nạ, lục soát cho ta!
Tướng lĩnh thủ thành đưa tay cản lại, nhíu mày nói:
- Tô đại nhân, đại soái thân binh ngươi cũng lục soát, có phải quá đáng lắm hay không?
Đám người Phá Quân bất động lăng lặng nhìn, âm thầm đề phòng.
Hán tử râu dài trầm giọng nói:
- Vương gia có lệnh, bất luận thấy kẻ nào khả nghi đều lập tức áp giải, không được Vương gia cho phép, bất luận kẻ nào cũng không được tự tiện xông vào, ngươi muốn kháng lệnh hay sao?
Tướng lĩnh thủ thành cười lạnh nói:
- Ngươi đây là không nể mặt đại soái chúng ta!
Tay ở sau lưng tay xòe ra, đánh ra thủ thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...