Thượng Quan Thanh nói:
- Không có, trong số người của tứ gia chỉ có Thiên Phi là vẫn ở trong Đông cung.
- Như Ý tính tình như vậy, Doanh gia cũng khó mà kiểm soát nàng, nhìn toàn bộ hậu cung, cũng chỉ có nàng an phận thủ thường mà thôi.
Thanh Chủ có chút vui mừng mở mắt, ngón tay có nhịp điệu gõ lên xuống trên mặt bàn, mấy nhà kia là đang thử thăm dò thái độ của trẫm.
Đúng lúc này, giám sát hữu sử Cao Quán kéo áo choàng đen đi nhanh đến, đứng ở phía dưới hành lễ nói:
- Tham kiến bệ hạ.
Thanh Chủ đứng dậy lượn quanh ra trước trường án, bước về hướng ngoài điện.
- Đi thôi! Đi xem sao.
Không bao lâu sau, đám người nhân mã do Hạ Hầu Thừa Vũ dẫn đầu nhường ra một con đường, Thanh Chủ dẫn Thượng Quan Thanh cùng Cao Quán đi tới, Hạ Hầu Thừa Vũ tránh ra một bên nửa ngồi hành lễ nói:
- Nô tì tham kiến bệ hạ.
Thấy Thanh Chủ tới, đám nữ nhân quỳ dưới đất lần lượt dập đầu bái kiến.
- Bệ hạ!
Có vài người thậm chí khóc nức nở, tựa như là uất ức lắm.
Thanh Chủ ánh mắt đảo qua chúng nữ, giọng ôn hòa nói:
- Thế này là thế nào, đều quỳ trên mặt đất làm cái gì? Đứng lên đi.
Khác hẳn người khi này trên người tràn ngập sát khí.
- Bệ hạ...
Nhất thời có người lên tiếng khóc rống lên, không ai đứng lên. Hàn Phi nức nở nói:
- Bệ hạ, bọn tỷ muội chỉ là muốn cầu kiến bệ hạ, nhưng thiên hậu nương nương lại ngăn không chịu để cho chúng nô tì gặp mặt bệ hạ, còn hạ lệnh vây chúng ta lại.
Hạ Hầu Thừa Vũ nhất thời nổi giận, chỉ về phía nàng khiển trách:
- Nói bậy, có nhiều người như vậy kêu loạn lên đi gặp bệ hạ có đạo lý đó sao? Bổn cung nói các ngươi phái ra vài người đại diện, là các ngươi ngoan cố chống lại, chuyện này hậu cung có còn quy củ hay không?
- Là thế phải không?
Thanh Chủ nghiêng đầu hỏi một tiếng tướng lĩnh bên người.
Tướng lĩnh đó lúc này chắp tay đem tình hình bẩm báo.
Thanh Chủ nghe xong khẽ gật đầu, đứng về phía Hạ Hầu Thừa Vũ, nói với chúng nữ:
- Thiên hậu là người đứng đầu hậu cung, giữ gìn trật tự của hậu cung là chuyện đương nhiên, cũng không có gì là không thích hợp, các ngươi đây là muốn cố tình gây sự sao?
Nghe lời này, Hạ Hầu Thừa Vũ ngay cả sống lưng cũng ớn lạnh, ánh mắt nhìn xung quanh.
Triệu Phi bi thương nói:
- Cũng không phải chúng nô tì cố tình gây sự, mà là nô tì vốn muốn đi gặp bệ hạ lên án Thiên hậu. Thiên hậu ngăn cản, bọn ta không có chỗ giải oan!
- Giải oan?
Thanh Chủ nhíu mày:
- Có gì oan khuất?
Triệu Phi đau đớn nói:
- Bệ hạ, muội muội sinh đôi của nô tì ở trong ngự hoa viên du ngoạn, chỉ là trong chốc lát không nhận thấy Thiên hậu đi tới, liền bị Thiên hậu lấy cớ vô lễ cho người đánh chết, chết oan quá, cầu xin bệ hạ làm chủ.
Nàng ta dập đầu trên mặt đất khóc rống lên.
- Bệ hạ, Tống Phi cũng bị thiên hậu nương nương lấy lý do như vậy hại chết.
- Bệ hạ. Kim Phi chẳng qua là cảm thấy thủ vệ mới tới lạ mặt chăm chú nhìn thêm mà thôi, liền bị thiên hậu nương nương lấy tội danh dơ bẩn mà xử tử.
- Bệ hạ. Mộng Phi ở hồ Ngọc Dịch du ngoạn vén tay áo lộ chút cánh tay, thiên hậu nương nương cũng không cho biện giải lấy tội danh dơ bẩn để xử tử.
Tiếng lên án liên tiếp, đủ loại trò đều được kể ra, phụ cận thủ vệ nghe xong đều âm thầm líu lưỡi, mặc kệ tội danh có phải thật vậy hay không, dù sao số người đẹp trong hậu cung chết ở trong tay Thiên hậu nương nương thật không ít.
Liên tiếp cùng nhau lên án khiến Hạ Hầu Thừa Vũ tái mặt, mới ý thức ra đám tiện nhân này hóa ra là nhắm vào nàng.
- Bệ hạ, mô tì nghe nói Thiên hậu tự ý hạ lệnh cho U Minh Đô thống Ngưu Hữu Đức, không có chứng cớ tội danh giết người bắt người, trên Thiên nhai, phong ấn cửa hàng, tùy ý cướp sạch tài vật.
- Bệ hạ, nô tì cũng nghe nói Thiên hậu âm thâm mệnh Ngưu Hữu Đức vơ vét của cải đoạt được tài vật âm thầm đưa vào Thiên Tẫn cung.
Lại liên tiếp những lời lên án nhằm về phía Нạ Hầu Thừa Vũ liên quan đến chuyện ở Thiên Nhai, Hạ Hầu Thừa Vũ nắm hai tay, nghiến thật chặt.
Chuyện lên án này đúng là tội lỗi chồng chất, nếu như tiếp tục nói, không biết phải nói tới khi nào.
- Được rồi!
Thanh Chủ giơ tay lên, ngăn các mỹ nhân tiếp tục lên án, quay đầu lại hỏi Hạ Hầu Thừa Vũ:
- Thiên hậu, các nàng ấy nói đều là thật sao?
Hạ Hầu Thừa Vũ tức giận nói:
- Nô tì oan uổng!
Thanh Chủ đưa tay một cái, Thượng Quan Thanh tiến lên một bước. Thanh Chủ nói:
- Lập tức đem Thiên hậu giam lỏng trong Thiên Tẫn cung, trước khi chuyện chưa điều tra rõ ràng, không được phép tự tiện rời khỏi Thiên Tẫn cung, hậu cung tạm thời do Thiên Phi cai quản.
- Vâng!
Thượng Quan Thanh ứng tiếng.
Quyền lực lớn của hậu cung giao cho Chiến Như Ý? Hạ Hầu Thừa Vũ quá sợ hãi, trong lòng cực kỳ sợ hãi, nói:
- Bệ hạ, nô tì oan uổng! Nô tì…
- Được rồi!
Thanh Chủ quát một tiếng, chặn họng Hạ Hầu Thừa Vũ, vung tay lên.
- Mang đi!
Lập tức hai gã tướng lĩnh đi ra đưa tay mời Hạ Hầu Thừa Vũ, Hạ Hầu Thừa Vũ cắn môi suýt chút nữa cắn chảy máu, ánh mắt cực kỳ oán hận nhìn chúng nữ yên lặng cúi đầu đi.
Ngươi cũng có ngày hôm nay? Không ít người đang quỳ có thù hận với Hạ Hầu Thừa Vũ trong lòng cười thầm, chứng kiến Hạ Hầu Thừa Vũ trước mặt mọi người bị làm cho mất mặt vậy trong lòng vô cùng thoải mái.
Thanh Chủ lại nghiêng đầu nói một tiếng.
- Cao Quán, việc này ngươi tự mình điều tra!
- Vâng!
Cao Quán chắp tay lĩnh mệnh.
Thanh Chủ hướng về phía mọi người đang quỳ dưới đất:
- Có gì oan khuất có thể dâng thư cho Thượng Quan tổng quản, quỳ ở chỗ này khóc sướt mướt còn ra thể thống gì? Các nàng còn biết xấu hổ hay không? Giới hạn các nàng trong một khắc phải giải tán...
Vừa quay đầu nói với tướng lĩnh một bên:
- Một khắc sau đó, nếu còn có người nào ở chỗ này gây loạn trật tự hậu cung, bất kể là ai, lấy tội kháng lệnh luận xử, giết!
- Vâng!
Tướng lĩnh lớn tiếng chắp tay lĩnh mệnh, sau đó xoay người vung tay lên, đường lui phong tỏa, nhân mã nhanh chóng tả hữu tránh đường, nhường đường cho đám phi tử lui về.
Thanh Chủ quay đầu rời đi ngay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...