Miêu Nghị:
- Không phải ta muốn giở trò quỷ gì, mà là ta giờ cực kỳ lo lắng Thiên Ông có thể qua cầu rút ván hay không. Đã đến bước này, Thiên Ông mục đích giờ cơ bản đã đạt được, Thiên Ông bất cứ lúc nào cũng có thể rút lui, một khi Thiên Ông ra lệnh phía dưới thu tay lại, huynh đệ ta phía dưới ngay cả một đám người giúp trông chừng cũng không có, dựa vào mấy người này mà muốn khống chế toàn bộ Thiên Nhai rất nguy hiểm, hễ bất cẩn sẽ bị đối phương nắm lấy cơ hội cổ động người Thiên Nhai phản công, đại quân U Minh lập tức sẽ tổn thất hầu như không còn!
Hạ Hầu Lệnh:
- Ngươi yên tâm, chuyện vẫn chưa xong, người của ta vẫn sẽ phối hợp người của ngươi.
Miêu Nghị phản vấn:
- Thiên Ông suy bụng ta ra bụng người, đổi lại nếu ta nói như vậy, ngươi có thể yên tâm sao?
Hạ Hầu Lệnh:
- Ta không tin trước đó ngươi không có dự liệu trước tình hình này, giờ bỗng nhiên đưa ra chuyện này... Ngươi cũng đừng vòng vo, có lời gì nói thẳng.
Miêu Nghị:
- Trước ta sớm có dự liệu, nhưng là ta không còn cách nào khác, bởi vì ta thật sự tìm không được nhân mã hỗ trợ, chỉ có thể gửi hy vọng vào lời hứa ngàn vàng của Thiên Ông, giờ ta đích xác có một ý tưởng, mong rằng Thiên Ông thành toàn.
Hạ Hầu Lệnh.
- Ý tưởng gì? Ta khuyên ngươi đừng đùa bỡn bịp bợm.
Miêu Nghị:
- Trò gian trá chưa nói tới ta mới vừa cùng Chính khí môn Ngọc Linh chưởng môn chạm mặt. Vừa may Chính khí môn ở Thiên nhai các nơi đều có người, sau đó thử khuyên bảo Chính khí môn giúp ta giúp một tay. Không giấu gì Thiên Ông, Chính khí môn quan hệ với ta kỳ thực tốt, Chính Khí Môn khai sơn tổ sư bây giờ ở dưới trướng của ta, cho nên dùng người của Chính Khí Môn ta rất yên tâm. Giờ phiền phức duy nhất là, Chính Khí Môn có chút lo lắng, Doanh gia dù sao cũng là một trong những ông chủ của tiệm tạp hóa Chính Khí, để cho bọn họ lấy tay bắt cá bọn họ không làm được, mà ta lại bất tiện nói cho bọn họ biết Doanh gia sắp suy sụp rồi, cho nên xin Thiên Ông tương trợ.
Hạ Hầu Lệnh có chút mơ hồ không hắn có ý gì, nghi hoặc hỏi:
- Ý của ngươi là để ta khuyên bảo Chính Khí Môn bỏ đi nghi ngờ?
Miêu Nghị:
- Chuyện này chỉ khuyên bảo căn bản không tác dụng, bằng nói lời khó nghe, với quan hệ giữa ta và Chính khí môn tự ta khuyên bảo so với Thiên Ông càng hữu hơn. Giờ để cho Chính Khí Môn danh chính ngôn thuận giúp ta chính là để cho Chính Khí Môn tạm thời thoát ly tiệm tạp hóa Chính Khí, nhưng bọn họ cũng không thể trực tiếp đem tiệm tạp hóa bỏ mặc đó, mà phải tìm chủ khác cho tiệm tạp hóa, bất luận là Khấu gia hay là Quảng gia hoặc là Hạo gia đều sẽ không trả lời, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có tìm Thiên Ông hỗ trợ. Hạ Hầu gia vừa hay có người ở Thiên Nhai các nơi, cũng đều là người mở quán mua bán, chuyển nhượng cũng thuận tiện, danh tiếng quá khứ. Doanh gia sụp đổ, Chính Khí Môn trở về cũng không trễ.
Hạ Hầu Lệnh:
- Điều đó là việc không thể.
Miêu Nghị:
- Xem ra quả nhiên không ngoài sở liệu của ta. Thiên Ông hoàn toàn có ý định qua cầu rút ván! Ta giờ đã không có đường lui, nếu như Thiên Ông bất nhân trước, vậy cũng đừng trách ta bất nghĩa!
Hạ Hầu Lệnh trong lòng nổi giận, chuyện này đã ngậm miệng rồi, người này có dấu hiệu bỏ gánh, thiên cung vị kia còn chưa bắt đầu động thủ!
Hạ Hầu Lệnh không thể không trấn an nói:
- Không phải ta không giúp ngươi, mà là tiệm tạp hóa không thể tách rời khỏi Chính Khí Môn, một khi bọn họ đi không trở lại, ta làm sao ăn nói với các chủ khác của tiệm tạp hóa?
Miêu Nghị:
- Bọn họ không trở về tiệm tạp hóa còn có thể đi đâu? Tiệm tạp hóa còn nửa phần của bọn họ, đó cũng không phải là một số tiền nhỏ. Chính khí môn bây giờ nhiều đệ tử như vậy, nếu không có tiệm tạp hóa tài lộ để chống đỡ, bọn họ lấy cái gì mà sống? Ta cũng không thể tịch thu toàn bộ Chính Khí Môn thu vào Đô thống Phủ! Ta đồng ý, không nói Chính Khí Môn có đồng ý hay không, triều đình cửa ải đó sao qua được, chỉ cần Thiên Ông không phải qua cầu rút ván, Chính Khí Môn không có lý do không quay về.
Hạ Hầu Lệnh bắt đầu âm thầm chửi má nó rồi, Miêu Nghị đem chuyện này để kiểm chứng hắn có phải sẽ qua cầu rút ván hay không, lúc này đại cục chưa định, hắn không thể không ổn định Miêu Nghị, muốn không đồng ý cũng khó, then chốt là uy hiếp Ngưu Hữu Đức cũng vô dụng, người điên chuyện gì cũng làm được, huống hồ giờ đã đánh cược toàn bộ gia sản, chẳng khác gì trêu chó điên bị ép đến chân tường cả.
Trên lầu các, Miêu Nghị thu tinh linh lại, nói với sư huynh đệ ba người đang nhìn mình:
- Được rồi, các ngươi lập tức thông báo người trong tiệm tạp hóa chuẩn bị sẵn sàng, Hạ Hầu gia sẽ lập tức phái người đi nhận đồ trong tiệm tạp hóa, cần phải mau sớm giao nhận rõ ràng.
- Nhanh như vậy sao?
Sư huynh đệ ba người lần nữa đưa mắt nhìn nhau, phát hiện làm quá thần tốc! Chuyện lớn như vậy nói giải quyết là giải quyết sao?
Sư huynh đệ ba người hơi chút trao đổi ý kiến, Ngọc Linh chưởng môn cuối cùng gật đầu nói:
- Được, xin nghe Đại đô đốc an bài.
Miêu Nghị nhắc nhở:
- Lúc này tất cả nhanh chóng làm cho xong, Hạ Hầu gia trong lúc nhất thời cũng không nắm rõ sổ sách của tiệm tạp hóa, có thể kiếm được thì mang đi, của Chính Khí Môn đều có thể mang đi, chỉ cần giấy tờ minh bạch là được rồi, tổn thất sau đó Hạ Hầu gia cũng chỉ có thể là nhắm mắt nhận.
... Sư huynh đệ ba người triệt để hết chỗ nói, phát hiện ra vị này thật quả thật khác trước rồi, chẳng những bề ngoài cùng Doanh gia làm ăn, dám công khai động người Quảng gia, ngay cả Hạ Hầu gia cũng dám gạt, gan ngày càng lớn.
Ngọc Linh chưởng môn ngây người một hồi, khoát tay lia lịa nói:
- Không được không được, người buôn bán nếu như mất uy tín, sau này làm sao làm ăn?
Ngọc Hư cùng Ngọc Luyện đều yên lặng gật đầu, biểu thị tán thành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...