Chờ một hồi, Câu Việt hỏi:
- Vương gia! Chuyện này còn truy cứu không?
Quảng Lệnh Công im lặng một hồi nói:
- Chuyện trong nhà đều có thể trong phạm vi khống chế, hiện tại Hạ Hầu gia đền tột cùng có ý làm gì mới là trọng yếu nhất! Lúc này trong nhà cũng đừng xảy ra loạn gì! Đáng tiếc Tình nhi sớm đi, bằng không những chuyện hỗn loạn bên trong này cũng không cần tới ta quan tâm!
Nói đến đây, Quảng Lệnh Công buông tiếng thở dài.
Câu Việt gật đầu. Tình nhi là vợ chính thức của Vương gia, thông minh hiền lành, trước kia một lòng chung tình với Vương gia, lại không kịp chia sẻ vinh hoa phú quý cùng Vương gia liền lâm nạn, trở thành chuyện ăn năn lớn nhất cả cuộc đời này của Vương gia, hắn nhìn ra thần sắc Vương gia có hơi hoài niệm, nên không dám lên tiếng quấy rầy.
Trong lòng hắn biết rõ, trong nhà này nếu có nhiều nữ quyến, thì rất dễ xảy ra chuyện, giữa nữ nhân vốn là nhiều chuyện, tâm tư tinh tế cũng có thể nói là lòng dạ nhỏ nhen, một chút chuyện nhỏ có thể thành oan gia, ba nữ nhân một màn diễn không phải là nói ôn hòa, huống chi là một đống nữ nhân, sao có thể yên tĩnh được. Với thân phận của hắn cũng không tiện quản lý, Vương gia quản cũng đau đầu. Đầu tiên là tinh lực có hạn, phía ngoài nhiều đại sự sao có thể dồn hết tâm tư vào chuyện trong nhà? Thứ yếu là đối với người trong nhà cũng không thể động cái là giết đi? Bên trong này không có nữ nhân nào làm đương gia trấn áp, đích thật có chút phiền phức. Vương phi Mị Nương tuy là chính thất cũng hơi thông minh, nhưng mà danh không chánh ngôn không thuận, căn bản không trấn áp được đám nữ nhân kia, lòng dạ hẹp hòi chơi qua chơi lại hậu quả chỉ có thể là đấu thì đến đấu đi!
- May hai kiện xiêm y đưa qua cho Vương phi và Tĩnh Huyên Viên bên kia. Quảng Lệnh Công chợt híp mắt ra lệnh một tiếng.
Mị Nương về tới trang viên của mình nghe nói Vương gia tới gặp con gái, sợ tới mức kinh hồn bạt vía, vội vàng tìm Quảng Mị Nhi hỏi thăm sự việc trải qua. Quảng Mị Nhi đều thiếu chút nữa bị nàng bức ép khóc, hết lần này đến lần khác giải thích phụ Vương thật sự không có hỏi gì. Sau đó Mị Nương mới nhẹ thở ra.
Bên này về tới chính sảnh nghỉ ngơi một hồi, chợt có người làm đến đây tặng xiêm y, nói là Vương gia tặng.
Sờ quần áo dùng vật liệu may mặc hoa mỹ, Mị Nương còn thật cao hứng, khó có được thấy Vương gia dùng phương thức này để biểu đạt tình ý, tự nhiên là không nhịn được muốn mặc thử.
Người làm giũ ra áo choàng hầu hạ mặc vào, ai ngờ cánh tay đưa vào trong ống tay áo nhưng thủy chung khó có thể xuyên qua, không tránh khỏi tra xét xảy ra chuyện gì. Lúc này mới phát hiện trong ống tay áo rộng lớn may một lớp tay áo trong khác, nhưng cổ tay tay áo trong thu quá nhỏ, bàn tay không thể xuyên qua.
- Đây thật là Vương gia tặng ư?
Mị Nương kinh ngạc kêu lên.
Nha hoàn trả lời:
- Hẳn không sai, là quản gia tự mình phái người đưa tới!
Vương gia tặng lễ vật người phía dưới như thế nào lớn ý như vậy? Mị Nương kỳ quái, nhìn kỹ mới phát hiện tay áo trong không giống với vật liệu của bộ y phục này, đường may còn là mới, hơn nữa may rất tùy ý, rõ ràng là cố ý lâm thời vá lên. Vội vàng lật nhìn ống tay áo bên kia, kết quả phát hiện giống y như vậy.
Mị Nương ngạc nhiên một hồi lâu, bỗng nhiên biến sắc, lật ra cổ tay áo nho nhỏ của tay áo trong kia, ý thức được trong đó có thâm ý, đây là ngại nắm tay của mình quá lớn, hay là chê cánh tay mình quá dài?
Tĩnh Huyên Viên bên kia, sau khi Cao Tử Huyên thử mặc quần áo cũng cầm bộ quần áo kia ngẫn người, cuối cùng giống như bị rắn cắn chợt ném mạnh quần áo trên tay, sắc mặt khó coi, trong mắt có ý hoảng sợ.
Có đôi khi cảnh cáo không có tiếng còn đáng sợ hơn so với cảnh cáo có tiếng. Bởi vì ngươi không biết rõ đến tột cùng đang cảnh cáo ngươi cái gì, ngươi có thể liên tưởng đến đủ loại chuyện ngươi làm không muốn đưa ra ánh sáng. Không biết Vương gia đến tột cùng biết bao nhiêu, mà lại phát ra loại cảnh cáo này!
Chuyện về sau thì có chút thú vị, người làm hai nhà nhận được quần áo nghe tin tự nhiên không nhịn được giúp gia chủ mình khoe khoang, cảm giác trên mặt mình cũng có vinh quang. Những nhà khác thấy Vương gia lại thân thiết tặng quần áo cho hai vị kia, như vậy, một số người muốn nhân cơ hội rục rịch ngóc đầu dậy liền hạ xuống thái độ. Đây là Vương gia đang bày tỏ thái độ a, trong lúc nhất thời không ai dám làm loạn tấn công hai vị kia. Mà hai vị nhận được quần áo lại có nỗi khổ khó nói, trong lòng sợ hãi, không thể không cụp đuôi làm người khiêm tốn, không dám tùy tiện hành động như trước... Bởi vậy bên trong Vương phủ hòa hài được nhiều năm. Đương nhiên, đây đều là chuyện về sau.
Biển rộng sóng xanh biếc, một hòn đảo đơn độc, Bích Nguyệt phu nhân từ trên trời giáng xuống, rơi vào bên trong một trang viên, cảnh giác bốn phía vắng vẻ, dường như tĩnh lặng không người.
Tiếng leng keng từ nhà thủy tạ bên kia truyền đến. Bích Nguyệt phu nhân vòng qua tòa nhà che cản tâm mắt nhìn lại, chỉ thấy Miêu Nghị đang ngồi trước mặt một bàn đồ nhậu, vui vẻ đưa tay chào mời.
Bích Nguyệt lườm một cái quyến rũ, lắc mình đi vào nhà thủy tạ, đi tới bên cạnh bàn vuốt tà áo dài ra phía sau, ngồi xuống đôi diện Miêu Nghị, tức giận nói:
- Chuyện gì mà nhất định phải bảo ta chạy tới đây?
Miêu Nghị nâng bình rót rượu cho nàng:
- Vừa vặn đi ngang qua bên này, chúng ta lại nhiều năm không gặp, thuận đường gặp nhau một lần thôi!
Bích Nguyệt “xùy” một tiếng nói:
- Trực tiếp đi tới chỗ ta không phải tốt hơn sao, đâu cần lén lút như vậy?
Miêu Nghị nói:
- Chỗ nàng nơi đó nhiều người dòm ngó không tiện!
Bích Nguyệt nói:
- Ta xem ra là trong lòng ngươi có quỷ!
Miêu Nghị cười ha ha nói:
- Ta nói Bích Nguyệt này, nói đúng ra, hiện tại ta chính là cấp trên của nàng, sao có thể nói với ta như vậy?
Bích Nguyệt lập tức cười tủm tỉm chế nhạo:
- Đừng lấy cái thân phận Đại Đô đốc kia ra dọa ta! Đeo cái hư chức không có thực quyền, không quản được trên đầu ta đâu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...