Phi Thiên

Cao thủ Hiển Thánh phụ trách bảo hộ hắn không biết từ đầu bất chợt xuất hiện, lạnh nhạt nói:

- Cao thiếu gia có phân phó gì?

- Triệu tiên sinh đánh với Ngưu Hữu Đức có thể tin tưởng bảo đảm ta an toàn không?

Cao Nham nắm lấy tay áo đối phương nhanh chóng nói ra tình huông đại khái. Vừa nói vừa nhìn về bộn phía dưới ánh trăng mờ ảo, cảm thấy đâu đâu đều nguy hiểm.

Vừa nghe việc này, Triệu tiên sinh này trầm ngâm nói:

- Đơn đấu với Ngưu Hữu Đức hắn khẳng định không phải đối thủ của ta. Nhưng trên tay hắn năm binh quyền, binh tinh dũng mãnh, nếu điều động binh mã, vậy thì phiền toái rồi. Cao thiếu gia, địa bàn này của Đông quân sợ là trấn không nổi Ngưu Hữu Đức, nơi đây không thể ở lâu, chúng ta vẫn là nhanh đi đi. Chuyện khác còn nhiều thời gian, về sau lại tính tiếp cũng không muộn.

- Được, được được nói có lý, chỉ nghe theo Triệu tiên

sinh!

Cao Nham liên tục gật đầu, chạy nhanh đi mệnh lệnh tập hợp, không lưu lại dù chỉ là một lát, nhanh chóng rời khỏi khách viện.

Trong đại điện Chính Khí Môn, Ngọc Linh cùng Ngọc Luyện còn đang thương nghị ngày mai đáp lại Cao Nham như thế nào. Có một số việc Ngưu Hữu Đức nói thì đơn giản nhưng vạn nhất hoa hoa công tử Cao Nham kia cường bạo thì sao bây giờ? Bên người người ta còn có cao thủ Hiển Thánh bảo hộ, bên này sao có thể ngăn cản nổi.

Ai ngờ đúng lúc này, một đệ tử Đức Tự Bối chạy nhanh vào chào hỏi:

- Chưởng môn sư bá. Sư thúc!


- Chuyện gì vội vàng như thế?

Ngọc Linh chân nhân trầm giọng hỏi.

Sư huynh đệ hai người đều đứng lên, đều có chút lo lắng. Hiện giờ ở Chính Khí Môn có thể làm bọn họ lo lắng đơn giản chính là Cao Nham. Thật sự sợ người này làm điều xằng bậy trong Chính Khí Môn. Tên kia vốn là hướng đến Bảo Liên, vạn nhất cường hành làm điều gì với Bảo Liên thì sao. Bằng thực lực của tùy tùng đi theo của đối phương, bên này sợ là không có chút biện pháp làm gì người ta.

Đệ tử kia chắp tay nói:

- Sư bá, sư thúc, Cao Nham kia vừa rồi tập trung nhân mã vội vội vàng vàng ly khai núi Tề Ngô. Thủ vệ sơn môn hỏi nhiều hai câu suýt nữa bị bọn họ đánh rồi.

Sư huynh đệ hai người sửng sốt, Ngọc Luyện hồ nghi nói:

- Ngươi nói Cao Nham đi rồi? Hiện tại trời tối thế này đã đi rồi?

Đệ tử trả lời:

- Sư thúc, đúng vậy, hơn nữa đi rất vội vàng, không biết xảy ra chuyện gì. Thủ vệ đệ tử nói sắc mặt Cao Nham rất khó xem, thậm chí có vẻ có chút khẩn trương. Thỉnh thoảng nơi nơi nhìn đông lại nhìn tây, vẫn tránh phía sau cao thủ Hiển Thánh kia, bộ dáng tựa hồ thực sự sợ hãi.

- Sợ hãi?

Ngọc Luyện chân nhân cũng sửng sốt, quay đầu lại, chạm mắt với Ngọc Linh chân nhân.

- Đã biết rồi, ngươi lui ra đi, thuận tiện phái vài người xuống núi điều tra có tình huống bất thường gì không.

Ngọc Linh chân nhân phất tay phân phó một tiếng.

- Dạ! Đệ tử kia cáo lui.

Ngọc Luyện chân nhân thầm nói:

- Sư huynh, sẽ không phải là bị Ngưu Hữu Đức dọa sợ chứ.

- Với thân phận địa vị của hắn không đến mức không chịu nổi như vậy. Khẳng định là đã xảy ra chuyện tình gì chúng ta không biết. Phỏng chừng có quan hệ cùng Ngưu Hữu Đức, tóm lại đi là tốt rồi.

Ngọc Linh chân nhân thở dài, bỗng nghĩ đến một chuyện, hỏi:

- Bảo Liên đâu?


Ngọc Luyện:

- Nghe nói cả ngày đều tránh ở chỗ linh điền kia, phỏng chừng cũng là muốn tránh Cao Nham.

Ngọc Linh chân nhân lại thở dài tiếp:

- Đến báo với nó một tiếng đi, miễn cho nó vẫn lo lắng đề phòng.

Dưới trăng sáng gió mát, ở linh điền, ngoài phòng, xuất hiện tiệc rượu cùng thức ăn trên án. Hai bên có hai ghế nằm, Đức Minh cùng Đức Thực nằm ở trên uống rượu tiêu dao đối nguyệt, trách sao nhân sinh này nếu dứt bỏ đi ràng buộc trong lòng, cũng khiến người khác hâm mộ không được.

Các đó không xa trên tảng đá lớn, Bảo Liên ngồi ôm đầu gối, ngẩng đầu lăng lặng nhìn vầng trăng sáng tỏ, vẻ mặt ôn nhu...

Đấu Kê Nhãn hơi chút trở mình lấy ra tinh linh. Sau một lúc không biết liên hệ nơi nào, bật ngồi dậy cười ha ha nói:

- Bảo Liên lại đây bồi sư thúc uống rượu, sư thúc nói cho con nghe một tin tức tốt.

Hai cha con nghiêng đầu cùng nhìn đến, Bảo Liên chính là quay đầu liếc mắt một chút, lại tiếp tục nhìn lên bầu trời đêm, có điểm thờ ơ.

- Hắc hắc!

Đấu Kê Nhãn vui vẻ:

- Bảo Liên, nha đầu không lớn không nhỏ này, nghĩ đến quy củ của sư môn ở Thiên Đình không có tác dụng với con phải không? Ngay cả lời của sư thúc nói cũng không nghe?

Hắn lấy ra phép tắc, Bảo Liên đành không tình nguyện rời khỏi tảng đá, đi tới, tùy tay cầm lấy rượu hồ lô của Đức Minh uống một ngụm lớn, tức giận nói:

- Được rồi chứ?


Đấu Kê Nhãn tủm tỉm cười nói:

- Bảo Liên, tốt lắm, nói cho con một tin tức tốt, sự tình đã qua rồi. Cao Nham kia đã muốn chạy.

Hai mắt mê ly của Đức Minh mở to vài phần nhìn hắn. Bảo Liên cũng ngẩn người hỏi:

- Thật sự đi rồi?

Đấu Kê Nhãn vỗ đùi cười ha hả nói:

- Chẳng những đi rồi, Đông quân bên kia cũng đã thả ra sư tổ, sư tổ đã nhận được điều lệnh của phủ Đô thống U Minh, đã trở thành người của phủ Đô thống U Minh.

Nhìn về phía Đức Minh.

- Sư huynh, xem ra huynh liên hệ với Ngưu Hữu Đức thật là phát huy tác dụng a, khẳng định là Ngưu Hữu Đức kia ra tay! Chậc chậc, tên kia thật đúng là khác xưa a. Chuyện ngay cả Chính Khí Môn chúng ta cũng nề hà, tên kia lại không nói tiếng nào liền thu phục, năng lực này, chậc chậc!

Thần sắc ảm đảm trên mặt Bảo Liên trong nháy mắt trở thành hư không, biểu tình phong phú hơn, mắt sáng chớp chớp, bỗng nhiên giậm chân khinh thường nói:

- Ai cho hắn ra tay?

Dứt lời liền nhẹ nhàng đi, rời khỏi linh điền, không tiếp tục ngắm trăng nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui