Đám người Mạc Du nghe nói đều tỏ ra lo lắng, vì những người bị đuổi giết đều là người Vưu tộc.
- Ngưu Đô thống, ngươi chuẩn bị ứng phó thế nào?
Mạc Du trầm giọng hỏi.
Miêu Nghị cũng trầm giọng nói:
- Chờ xem sao đã, để thấy rõ được dụng ý của đối phương rồi tính.
Mạc Du lớn tiếng nói:
- Những thám tử tuyến đầu tu vi cũng không cao, sao có thể tránh được sự đuổi giết của cả một đội quân tinh nhuệ, một khi bị theo sát đồng nghĩa với việc đi vào con đường chết. Nếu còn chờ nữa thì không biết tộc chúng tôi sẽ mất bao nhiêu người. Đối phương đã điều động cả trăm vạn quân...
Miêu Nghị trầm giọng nói:
- Chiến tranh có thể không có người chết sao? Ngươi hy vọng ta đưa nhân mã của Vưu tộc lên để liều mạng với họ sao? Ta cam đoan người chết sẽ càng nhiều hơn!
Thương Hải cắn răng nói:
- Thám tử không phải là người của ngươi, ngươi đương nhiên không quan tâm. Tại sao ngươi không điều người của ngươi đi làm thám tử?!
Đám người Đan Tình đều hào hứng nhìn cảnh tượng này, muốn xem Thánh vương làm thế nào để chỉ huy một đội ngũ ngoài mặt không hợp đến trong tâm cũng không hợp nhau này.
Ở địa ngục, họ đã chịu đựng đủ các loại đau khổ do đại quân Thiên đình nên đối diện với tình hình trước mắt cũng không có áp lực gì quá lớn.
Rầm! Miêu Nghị đập mạnh lên la bàn, chỉ vào mặt
Thương Hải quát:
- Ngươi nói nhiều cũng vô ích! Người của ta đã chuẩn bị xông lên đánh một trận ác liệt rồi. Được, chỉ cần ngươi đồng ý đổi, ta lập tức để cho người của ta đi làm thám tử, lát nữa sẽ cho người của Vưu tộc các ngươi ra trận.
- Ngươi...
Thương Hải cũng chỉ lại, nhưng lại không biết phải nói gì.
Mạc Du đưa tay ra ý bảo hắn lui ra, cố gắng bình tĩnh nói với Miêu Nghị:
- Vưu tộc chúng ta đã ở Hắc Long Đàm quá lâu, không giỏi chinh chiến, nếu đối mặt với đại quân thì sẽ là tự sát. Bây giờ đã giao cho ngươi chỉ huy, chúng ta đã thỏa thuận hợp tác nên ngươi không thể chỉ đứng nhìn người Vưu tộc chịu chết chứ? Vậy thì sao có thể tiếp tục hợp tác được?
Miêu Nghị chậm rãi nói:
- Chiến tranh không tránh khỏi có người chết, nhưng ngươi cũng không cần quá lo lắng. Đối phương điều động một trăm vạn nhân mã nhưng cũng đã rải rác đi khắp nơi. Hắc Long Đàm rộng như vậy, chỉ dựa vào một nhóm người thì không thể thả lưới bắt người được. Bây giờ, ngươi hãy lập tức thông báo cho thám tử Vưu tộc ẩn nấp cho kỹ, cố gắng giảm bớt tổn thất nhiều nhất có thể. Hiện giờ, chúng ta cần phải chờ đợi theo dõi tình hình, xem mục đích của chúng là gì. Không còn cách nào khác, thực lực của chúng ta chỉ có vậy, liều mạng không thể thắng được. Phải nhịn, nếu không sẽ càng nhiều người chết hơn.
Mạc Du lập tức quay lại căn dặn:
- Mau, mau căn dặn xuống dưới theo lời hắn.
Miêu Nghị cũng quay người đi. Lúc này, người Vưu tộc dĩ nhiên chưa thể nén được cơn giận, cần phải để cho họ yên tĩnh một chút. Hơn nữa, hắn cũng cần phải suy nghĩ thoáng một chút để hợp tác với người Vưu tộc.
Miêu Nghị tiến vào một căn phòng bằng đá, mặt đất và mặt tường đều mấp mô. Hắn tìm được một chỗ khá bằng phẳng để đặt chiếc ghế dựa xuống sau đó thả Vưu Vương đang bị nhốt ra, lẳng lặng ngồi nhìn khuôn mặt tiều tụy của Nữ vương Vưu tộc.
Vưu Vương nhìn chung quanh, ánh mắt cuối cùng rơi lên người Miêu Nghị, nghiến răng nói:
- Ngươi đã làm gì Vưu tộc của ta?
Miêu Nghị lắc đầu nói:
- Hiện giờ thì không sao, nhưng đại chiến đã sắp bắt đầu!
Vưu Vương chậm rãi đi tới trước mặt hắn, nhìn hắn chằm chằm và nói:
- Ngươi hà tất phải gây khó dễ với Doanh gia, hay mau rời khỏi đây đi.
Miêu Nghị đáp:
- Ngươi đã nhầm một chuyện. Không phải tôi gây khó dễ với Doanh gia mà Doanh gia gây khó dễ với tôi. Tôi rời khỏi đây có ích gì không? Họ sẽ bỏ qua cho tôi sao? Không đánh thắng họ thì ta sẽ không hết phiền phức. Ta phải khiến họ biết rằng ta không dễ đụng vào.
Vưu Vương:
- Ân oán giữa các người, chúng tôi không muốn nhúng tay vào, hãy buông tha cho Vưu tộc chúng tôi. Sau này Vưu tộc có thể cung cấp “tinh lệ” cho ngươi bất cứ lúc nào.
Miêu Nghị buồn cười nói:
- Không muốn nhúng tay vào? Vậy các người tìm người của ta định làm gì?
Sau đó vung tay lên nói:
- Câm miệng! Đừng nói với ta những thứ vô dụng đó, chúng ta không thù không oán, các ngươi không chọc giận ta thì ta sẽ chọc giận các ngươi sao? Trong nhà Từ Đường Nhiên còn có vợ con chờ hắn trở về, các người muốn đòi lại công bằng cho Vưu tộc nhưng ta trở về biết ăn nói với phu nhân người ta như thế nào? Người ta phải trở thành quả phụ, ta phải biết nói gì đây? Nếu ta cứ như vậy trở về mà không làm gì, ngươi nói ta phải ăn nói như thế nào với các huynh đệ của mình? Đến Phó Đô thống cũng như vậy thì họ sẽ nghĩ gì về tương lai của mình? Cho nên, ngươi nên nghĩ làm cách nào để cho Vưu tộc phối hợp tốt với ta.
Vưu Vương im lặng suy nghĩ một lát rồi nói:
- Có thể để cho ta ra ngoài gặp họ một lát không.
Miêu Nghị đáp:
- Đã tới lúc này rồi thì không cần phải gặp mặt nữa, muốn gì thì viết ra đây, ta sẽ chuyển cho họ xem.
Vưu Vương nào muốn viết gì, bây giờ đã đủ lo lắng rồi, còn hạ lệnh để người trong tộc phối hợp? Nghĩ cũng không muôn nghĩ tới.
- Ngươi thực sự chiến đấu tới cùng với Doanh gia?
Vưu Vương cắn răng hỏi.
Miêu Nghị bình thản nhìn nàng và không nói gì. Vẻ mặt như tỏ ý “Ngươi cứ nói đi”.
Hai người cùng im lặng một hồi lâu, đột nhiên Vưu Vương bỗng quỳ gối trước mặt Miêu Nghị.
Miêu Nghị bị nàng làm cho giật mình, đường đường là Vưu Vương mà lại quỳ trước mặt hắn. Miêu Nghị ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi có ý gì? Ta đã nói rồi, ngươi có làm gì cũng vô ích, ngươi có quỳ xuống cũng không thể chống đỡ được mười vạn mạng người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...