Chiết Xuân Thu ở bên cạnh cười theo. Hắn ta am hiểu nhất là buôn bán, không hiểu biết nhiều về chinh chiến quân sự. Hầu gia đã nói như vậy thì dĩ nhiên là được. Huống hồ Ngưu Hữu Đức bị đại quân bao vây, nhìn thế nào cũng là chuyện tốt.
Doanh Vô Mãn đang cười bỗng trở nên im lặng, lông mày hơi dựng lên, nhìn chung quanh và trầm giọng nói:
- Chư vị, kế hoạch đã thay đổi, xem ra không cần phải mai phục ở đây nữa. Truyền lệnh xuống, tập hợp binh lính, cùng bổn hầu đi xem náo nhiệt.
Nhìn phản ứng trước sau, trong chư tướng, có người thầm nói trong lòng, nghi ngờ Doanh Vô Mãn không thể làm tốt trong trận chiến đã nắm phần thắng trong tầm tay này, có người trong lòng cảm thấy không thoải mái, dù sao đối với Doanh Vô Mãn thì đã là miếng thịt mỡ đến miệng.
Nghĩ thì nghĩ vậy, bên ngoài chư tướng vẫn chắp tay lĩnh mệnh.
Nhưng trong đó lại có một người vẫn thẳng người không hề nhúc nhích, đầu hơi cúi và khuôn mặt tỏ ra nghiêm nghị, một tay nắm thật chặt, không nói lời nào.
Người đó là ai? Tên y ta là Ngao Phi, chính là vị Đại tướng đã khuyên can trước kia khiến cho Doanh Vô Mãn không thích.
Y vẫn đứng nghiêm nghị ở đó, giống như hạc lạc giữa bầy gà, muốn không bị chú ý cũng khó.
Ánh mắt của Doanh Vô Mãn lập tức chiếu thẳng vào y.
Phản ứng của Doanh Vô Mãn cũng giống như các vị lãnh tướng, đều cảm thấy choáng váng, nhìn về phía Ngao Phi.
- Ngươi điên sao? Tập trung tinh thần đi, Doanh hầu đã hạ lệnh, còn không mau lĩnh mệnh.
Chung Tam Minh cũng chính là vị tướng lãnh ban này đã bí mật truyền âm khuyên can Ngao Phi, bây giờ lại lập tức truyền âm nhắc nhở Ngao Phi.
Ngao Phi khép chặt môi, quay đầu chậm rãi nhìn về phía Doanh Vô Mãn, vẫn không hề lên tiếng. Điều này chứng tỏ hắn không phải đang không để ý, mà thực sự không lĩnh mệnh.
Chiết Xuân Thu đột nhiên quát lên:
- Ngao Phi, ngươi thật to gan, dám không tuân theo quân mệnh!
Ngao Phi bỗng nhìn vào Chiết Xuân Thu, giận dữ nói:
- Ngươi chỉ là một thương nhân, chưa tới lượt ngươi khoa tay múa chân hay lên tiếng ở đây!
Chiết Xuân Thu nghiến răng, hai mắt tóe lửa, nhưng y nói cũng không sai, thật sự Chiết Xuân Thu cũng chỉ là một thương nhân, theo lý thì không có quyên can thiệp vào việc quân.
Tên này, lại làm gì đây, không biết thương nhân này có quan hệ với Doanh gia sao? Các tướng lãnh đều nhìn về phía Ngao Phi và thầm thở dài, có một vài người dùng truyền âm để nguyên can.
Doanh Vô Mãn cười lạnh, thản nhiên nói:
- Ngao Phi, ngươi dám không tuân theo quân lệnh, ngươi nghỉ là bản hầu không dám làm theo quân pháp?
Ngao Phi lập tức chắp tay nói:
- Hầu gia đã hiểu lầm rồi, Ngao Phi không có ý đó. Hầu gia...
Ngao Phi định nói sau đó lại thôi, có những điều không biết nên nói thành lời như thế nào.
Không ngờ, Doanh Vô Mãn đã quát lớn:
- Quân lệnh không phải trò đùa, nói là phải làm, người đâu! Đưa xuống, phạt hai mươi đòn thuần long tiên!
Chiết Xuân Thu nhếch miệng cười một nụ cười gian xảo, nhìn Ngao Phi đầy vẻ giễu cợt.
Hai mươi đòn thuần long tiên? Sẽ chết người mất! Chư tướng đều cả kinh vội vàng chắp tay xin tha tội.
- Hầu gia, kính xin hạ thủ lưu tình!
- Hầu gia. Ngao Phi cũng đã nói là không có ý này, xin hãy cho hắn giải thích.
- Hầu gia, đã chuẩn bị lâm trận, kính xin Hầu gia cho Ngao Phi một cơ hội lập công chuộc tội.
Vài tên lính xông tới chấp hành mệnh lệnh bị mấy vị tướng lính quắc mắt ngăn lại cũng có chút do dự, nhưng thấy Doanh Vô Mãn không tỏ thái độ gì nên vẫn phải tiến lên đưa Ngao Phi đi thực hiện quân pháp. Không còn cách nào khác, nếu không làm thì người xui xẻo sẽ trở thành bọn họ.
Khi mấy tên lính chấp pháp đến gần, Ngao Phi cuối cùng đành phải lên tiếng:
- Đông Quân chưởng lĩnh mệnh Thiên Vương tuyên chỉ!
Những lời này vừa thốt ra, vài tên lính bỗng trở nên nghiêm nghị, lập tức lùi về phía sau. Những người còn lại trong quân doanh đều sững người nhìn Ngao Phi với vẻ khó tin.
Chư tướng lập tức thay đổi, cả Doanh Vô Mãn cũng chắp tay về phía Ngao Phi nghe lệnh. Lúc này, Chiết Xuân Thu không cười được nữa, liền yếu ớt cúi đầu.
Ngao Phi trầm giọng nói:
- Đông Quân chưởng có chỉ, miễn chức thống soái của Doanh Vô Mãn, lệnh cho Ngao Phi tiếp nhận chức thống soái, người nào không phục, tiền trảm hậu tấu!
Tất cả mọi người đều sững sờ, bao gồm cả Doanh Vô Mãn cũng có chút khó tin.
Điều khiến cho mọi người càng cảm thấy khó tin hơn là sau đó nghe tiếng khẽ thở dài của Ngao Phi, sau đó nói:
- Vương gia có lệnh, lập tức bắt giữ Doanh Vô Mãn, nếu dám chống lại, chém!
Mọi người đều trợn tròn mắt, ở đây vẫn đang đợi Vương gia định đoạt, tại sao lại đợi đến mức này chứ?
Doanh Vô Mãn lại buông thông hai tay, nhìn chằm chằm vào Ngao Phi. Y không thể nào tin được, có lẽ Ngao Phi sẽ không dám giả truyền quân lệnh, nhưng bắt giữ y ngay tại chỗ thì Doanh Vô Mãn không thể tin nổi, đừng nói tới chuyện chém giết gì đó.
- Ngao Phi, ngươi dám giả truyền quân lệnh!
Doanh Vô Mãn đột nhiên giơ tay chỉ vào Ngao Phi và gầm lên.
Cả đám người cũng tỏ vẻ không tin, nhưng lại không nhìn ra điều gì từ trên mặt Ngao Phi.
Ngao Phi chắp tay nói:
- Xin mời Hầu gia nghiệm chứng quân lệnh là thật hay giả!
Nghiệm chứng quân lệnh là thật hay giả? Đương nhiên là phải nghiệm chứng! Doanh Vô Mãn đương nhiên không dễ dàng vô duyên vô cớ chấp nhận một quân lệnh khuất nhục như thế. Quân lệnh này thực sự khiến Doanh Vô Mãn vô cùng nhục nhã, không thể tin nổi phụ vương lại có thể hạ quân lệnh như vậy, lập tức lấy tinh linh ra để liên hệ trực tiếp với phụ thân.
Doanh Cửu Quang đang chắp tay đứng dưới bóng cây, nhắm mắt yên lặng. Sau khi nhận được tin của Doanh Vô Mãn truyền đến, ông chỉ trả lời đơn giản: Đúng vậy!
Tả Nhi ở bên cạnh nhướng mày, cơ hồ đã đoán được là tin nhắn của ai.
Doanh Vô Mãn biến sắc, mặt trở nên trắng bệch, vẫn không thể nào tin được, ánh mắt trừng trừng nhìn thẳng vào mặt của Ngao Phi, chậm rãi đến bên cạnh tinh linh ở trên tay Ngao Phi, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Rốt cuộc ngươi đã bẩm báo điều gì với Vương gia?
Lời này vừa thốt ra, cùng với phản ứng của Doanh Vô Mãn, chư tướng lập tức hiểu: quân lệnh là thật!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...