Nguyên Công đứng một bên nhìn Thương Hải há hốc mồm, âm thầm buồn cười, coi như phục Miêu Nghị rõ ràng có tâm làm loạn lại đã thành một mảnh hảo tâm giống như đang cứu Vưu Vương, hết lần này tới lần khác sự thật giống như là như thế, cầm sự thật làm ngụy trang, chiêu này lợi hại.
Nhưng còn chưa cười trộm xong, Nguyên Công lại ngẩn cả người, chính mình vừa rồi còn cảm thấy nguy hiểm căng thẳng thần kinh sao linh còn trộm nắm chặt trên tay, như thế nào chỉ trong chớp mắt mình lạ có tâm cười trộm?
Y từ khi gia nhập phủ Đô thống đến này, trường kỳ tại ngoại bôn ba, kỳ thật cùng Miêu Nghị tiếp xúc cũn không quá nhiều, chớ nói là đi ra làm chuyện gì. Có thể nói đúng là không hiểu nhiều về Miêu Nghị nghe được đều là một ít người khác nói, hôm nay mới tính là chân chính thấy đào vận song tu.
Một bên Dương Triệu Thanh cùng Diêm Tu tâm thái bên trên ngược lại là không có gì hồi hộp. Theo Miêu Nghị đã nhiều năm như vậy một mực trung thành tận tâm, từ xa xưa tới nay tự nhiên là có lý do để bọn họ tin phục. Đối với biểu hiện của Miêu Nghị cũng không biết là có cái gì kỳ quái. Miêu Nghị thật muốn tại áp lực này đột nhiên trở nên hoang mang lo sợ chân tay luống cuống, bối tối sai loạn bọn họ ngược lại cảm thấy kỳ quái.
Nhưng trong chốc lát Thương Hải có chút không biết nên nói cái gì cho phải, cuối cùng hỏi:
- Ngưu đô thống đến rốt cuộc muốn như thế nào?
Miêu Nghị dứt khoát nói thẳng:
- Trong lòng ta và ngươi đều rõ ràng sự kiện lần này ai là đầu sỏ gây nên. Chúng ta đã muốn hợp tác cũng đừng chơi cái gì hư đấy. Ta muốn cứu người, muốn tìm bọn hắn tính sổ. Vưu tộc các ngươi đã nhúng tay vào cũng đừng nghỉ nửa đường bứt ra. Trên đời không có sự tình tốt lắm. Hơn nữa ta không cam lòng bị Doanh gia bài bố như vậy, ta cũng không tin Vưu tộc các ngươi nuốt trôi cơn giận này.
Thương Hải hai gò má cứng rắn một chút Doanh gia làm như vậy, hoàn toàn chính lại là để cho Vưu tộc nổi giận - Vưu tộc ta thân phận không thể so với ngươi... ngươi là mệnh quan thiên đình, sau đó Doanh gia không dám xằng bậy với ngươi. Chúng ta không giống với Doanh gia thế lớn, hậu quả chúng ta không chịu nổi.
Miêu Nghị nói:
- Không tiếc bí mật điều 500 vạn quân tinh nhuệ đối phó với ta, ngươi cảm thấy Doanh gia cái này gọi là không dám xằng bậy đối với ta sao?
Thương Hải lặng yên vừa nghe được Vưu U nói y cũng không hiểu có phải Doanh gia điên rồi không. Đối phó một Ngưu Hữu Đức rõ ràng điều nhiều quân tinh nhuệ như vậy.
- Ngưu đô thống, ta nhớ ngươi cần phải rõ ràng. Loại tình huống này Doanh gia không thể nào thả người.
Thương Hải nhìn chằm chằm Miêu Nghị trịnh trọng
khuyên bảo.
Miêu Nghị bình tĩnh nói:
- Bọn hắn không thả người, ta liền đánh hắn, cứu không được người, ta liền giết người!
Thương Hải hừ lạnh, tựa hồ có chút mỉa mai Miêu Nghị không biết tự lượng sức mình nói:
- Đây chính là 500 vạn quân tinh nhuệ Đông quân, chi bằng ngươi có chút thực lực ấy?
Miêu Nghị không ngại y mỉa mai:
- Vậy thì sao? Theo đánh không lầm.
Thương Hải:
- Thứ lỗi cho ta nói thẳng, cho dù người của Vưu tộc ta cùng ngươi xác nhập cùng một chỗ, cũng không phải đối thủ của 500 vạn quân tinh nhuệ của Đông quân.
- Ngươi sai rồi.
Miêu Nghị quyết đoán bác bỏ, nói năng có khí phách:
- Chỉ cần Vưu tộc toàn lực phối hợp ta, trận chiến này Ngưu mỗ tất thắng, 500 vạn quân tinh nhuệ Ngưu mỗ diệt hắn hơn phân nửa không có vấn đề.
Thương Hải cười ha ha:
- Lời nói thật dễ nghe, ngươi ngược lại ngươi nói một chút dựa vào cái gì thắng đi?
Miêu Nghị quả quyết nói:
- Chỉ bằng thiên thời địa lợi nhân hòa đều ở bên cạnh ta.
Thương Hải vẫn châm chọc nói:
- Dũng khí khả gia.
Hóa ra cả buổi nói nhảm. Miêu Nghị có chút nổi giận, đột nhiên thi pháp cất cao giọng nói:
- Thương trưởng lão, ngươi muốn buộc ta giết Vương Vưu để mưu soán vị đi.
Lời vừa nói ra, Vưu tộc bên kia phản xạ bỗng nhiên toàn bộ chằm chằm nhìn qua. Nguyên một đám mở to hai mắt nhìn chằm chằm Thương Hải có vẻ như đang hỏi tình huống như thế nào? Ngưu Hữu Đức đột nhiên toát ra lời này là có ý gì?
- Nói láo!
Thương Hải nộ quát một tiếng, thiếu chút nữa tức giận đến giơ chân, tranh thủ thời gian giải thích:
- Vương Vưu tộc chỉ có thể là nữ nhân!
Lời vừa ra khỏi miệng phát hiện Miêu Nghị cổ quái nhìn mình, hoàn toàn tỉnh ngộ phát hiện trúng kế phía sau lưng thiếu chút nữa đổ mồ hôi lạnh. Cái gì gọi là Vưu tộc Vương chỉ có thể là nữ nhân? Như vậy y giống như y thực đang chuẩn bị đổi Vương vậy.
- Người…
Thương Hải quay đầu lại nhìn tộc nhân đang chằm chằm nhìn mình. Chỉ vào Miêu Nghị thiếu chút nữa tức giận đến thổ huyết.
Long Tín nhịn không được quay đầu một bên, miệng méo vui lên thiếu chút nữa không có cười ra tiếng phát hiện vị Đô thống đại nhân có chút xấu tính, người ta mấy câu nói không sai khách khí lập tức cho nhan sắc, cho chút giáo huấn.
Thật tình không biết Miêu Nghị trong lúc nhất thời cũng không còn quay lại không có hướng Vưu tộc Vương chỉ có thể là nữ nhân suy nghĩ. Chỉ muốn tùy tiện lừa một thoáng, ai ngờ Thương Hải cư nhiên lại phối hợp. Thương Hải lời ra khỏi miệng sau hắn cũng ý thức được một vấn đề, cho nên mới thần sắc cổ quái.
Đương nhiên, cái này hắn không cần phải giải thích.
Thương Hải cuối cùng hất tay áo lên, cố nén lửa giận trầm giọng, nói:
- Ngưu Hữu Đức, ngươi đến rốt cuộc là muốn như thế nào?
Miêu Nghị sắc mặt lạnh lẽo, lập tức trở mặt.
- Hết lời ngon ngọt, ta không có thời gian hao tổn với các ngươi, từ giờ trở đi, người của Vưu tộc nghe ta điều khiển, dám không nghe lệnh, nhặt xác cho Vưu Vương đi. Cút! Để người khác đến đàm!
Thương Hải thật muốn liều mạng với ngươi. Nhưng cũng chỉ có thể là gương mắt nhìn sinh khí, cuối cùng nhất quay đầu đi. Đến đό biến tướng mới vừa đàm phán trải qua nói quá lượt, thực tế nói rõ thoáng một phát Miêu Nghị lừa bịt y.
Nghe được y bị lừa xong một trong các trưởng lão là Mạc Du trưởng lão ngược lại lộ vẻ đăm chiêu nói:
- Ngưu Hữu Đức này có thể danh dương thiên hạ quả nhiên không thể không có nguyên nhân. Thương Hải, hắn thật sự nói hắn chống lại 500 vạn quân tinh nhuệ đông quân tất thắng?
- Nói như thế đấy, khẩu khí cũng không nhỏ.
Thương Hải hơi có vẻ cung kính trả lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...