Miêu Nghị hoàn toàn nổi giận, hắn liều mạng đã quen, lúc này quả thực đang đánh cuộc mệnh làm sao cό thể để cho đối phương cảm thấy bên này mềm yếu có thể bắt nạt.
Long Tín trong lòng rùng mình, biết mình chần chờ chọc giận Miêu Nghị lập tức lần nữa hét lớn:
- Chuẩn bị hành hình!
Bạch! Đao kiếm lần nữa được giơ lên, hai nghìn đệ tử Vưu tộc bị áp ra triệt để luống cuống, vùng vẫy giãy chết, nhưng pháp lực bị quản chế căn bản tránh không thoát được.
- Vương…
- Vương! Cứu chúng ta...
Tiếng cầu khẩn thể lương quả thực cực kỳ bi thảm.
Một màn này quả thực lại để cho đại quan Vưu tộc hai mắt muốn nứt, hô hấp ngưng trệ, trong đó còn có nhiều đứa nhỏ như vậy!
Vưu Vương hai mắt gần như sung huyết, rồi đột nhiên chỉ vào Miêu Nghị, giận dữ hét lên:
- Người dám!
- Chém!
Miêu Nghị không chút do dự tiếng nói lại vang lên chói tai, tiêếng như sấm sét quẩn quanh, quyết đoán cực kỳ!
- Dừng tay!
Trong đại quân Vưu tộc không biết có bao nhiều người hô một tiếng.
Nhưng mà hô cái gì đã trễ rồi, Miêu Nghị trị quân cực nghiêm, kỷ luật nghiêm minh là tối thiểu nhất đấy.
Đao quang kiếm ảnh hiện lên, một hồi tiếng vang phốc phốc, hai nghìn đâu lâu phun máu bay ra ngoài đại quân U Minh bên này quả là ngoan không được.
- A....
Vưu tộc đại quân không biết bao nhiều người ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét đâm ngực, giống như khấp huyết trơ mắt nhìn nam nữ lão ấu trong tộc chết thảm như vậy cũng chỉ có thể vô lực đau triệt nội tâm, tâm cũng nát rồi. Vưu Vương sắc mặt trắng bệch, toàn thân lạnh run hai tay nắm chặt, một chữ “Giết” gần như muốn phun ra miệng, bờ môi đều cắn đổ máu.
Rơi vào trong tay đại quân U Minh, Vưu Huyền nhắm mắt rơi lệ. Đã không đành lòng lại nhìn thấy thảm cảnh như vậy.
- Trong trận doanh Vưu Tộc, Vưu U cũng toàn thân run rẩy, bộ ngực phập phồng dồn dập, trơ mắt nhìn nghiệt do mình tạo ra đột nhiên hét lên một tiếng:
- Ta liều mạng với các ngươi!
Thân hình cấp tốc lòe ra.
- Trở về!
Vưu Vương kinh hãi quát chói tai.
Thanh Nguyệt Long Tín cơ hồ là cùng lúc ngăn trước người Miêu Nghị, Vưu U tu vi cũng không yếu, cao thủ hiển thánh cảnh giới.
Ba nghìn xạ thủ lại ra, bang bang nhanh chóng bắt ở bên trong gần vạn đạo lưu quanh tập trung bắn về phía một
người.
Ầm ầm!
Trong tinh không một đám mưu máu tuôn ra, một người lập tức không thấy bóng dáng, chỉ thấy huyết vụ phiêu đãng.
Vưu U vọt tới là thật, dốc sức liều mạng cũng là thật, thì không có ngăn cản. Mặc cho ai đều nhìn ra nàng một khắc cuối cùng mở ra tứ chi tùy ý Viễn Tiên Xuyên Tâm, sống sờ sờ bị cường đại lực công kích xé thành bột phấn.
Giờ khắc này ngay cả Miêu Nghị cũng sửng sốt một chút, nhìn ra Vưu U đang cầu xin chết.
- Mẫu thân...
Nghe được tiếng hô của Vưu U, Vưu Huyền mở mắt ra khóc thảm thì thào một tiếng.
Vưu tộc bên kia yên tĩnh rồi, lặng im im lặng nhìn đoàn huyết vụ này.
Miêu Nghị lần nữa đánh vỡ bình tĩnh lạnh nhạt nói:
- Vưu Vương, ta cho ngươi thêm một cơ hội. Từ Đường Nhiên, các ngươi thả hay không thả?
Vưu Vương chậm rãi đưa tay, bình tĩnh chỉ vào Miêu Nghị mặt như phủ băng:
- Giết sạch rồi, ngươi cũng đừng nghĩ còn sống rời đi, đừng mơ có ai sống rời đi.
Miêu Nghị chậm rãi gật đầu:
- Ngưu mỗ kinh nghiệm sa trường, từ trước đến nay tử chiến muốn sống, trên chiến trường không có khuất phục thỏa hiệp. Vưu Vương đang uy hiếp ta sao? Rất tốt. Ta hôm nay ngược lại muốn xem xem Vưu tộc có thể ngăn cản được đại quan U Minh không. Nếu không lưu được ta, ngày sau ta chắc chắn trảm thảo Vưu tộc trừ căn.
Dứt lời kiếm trong tay giương lên lại để ngang cổ Vưu Huyền.
Vưu Huyền nhắm mắt, hai mắt đầy lệ chậm rãi nhắm lại, trên mặt hiện ra nụ cười giải thoát.
Bạch! Đại quân U Minh lập tức nhấc đao thương, làm xong chuẩn bị giết tiếp tù binh Vưu tộc, chỉ đợi đầu Vưu Huyên bay ra làm hiệu lệnh.
- Vương...
Tiếng kêu rên cầu cứu lập tức liên tiếp. Toàn bộ đại quân Vưu tộc cơ hô toàn bộ nín thở, toàn bộ trợn to mắt nhìn Vũ khí trong tay gần như nhanh bóp nát.
Ánh mắt Nguyên Công căng thẳng như dây cung, nuốt nhanh một ngụm nước miếng, hối hận đến nỗi ruột trong bụng xanh lè rồi. Sớm biết như thế, thật không nên chạy đến thị Quỷ tổng trấn phủ hưởng ứng lệnh triệu tập. Một sao linh lặng yên niết trong tay, đã chuẩn bị tùy thời mời tiếp ứng.
- Dừng tay!
Ngay lúc Miêu Nghị đang muốn phát lực đem Vưu Huyền chém đầu, Vưu Vượng đột nhiên gầm lên một tiếng ngăn cản, giống như điên rồi:
- Có thể lại thương lượng.
Đụng với cái tên điên này, nàng không dám lần nữa đánh cuộc, nghe nói tên điên này suất lĩnh bán chi hổ kỳ liều mạng với đội quân tinh nhuệ trăm vạn người. Ngươi cho là hắn thật sự không dám giết sạch người liều mạng với Vưu tộc sao? Đến lúc đó cái chết sợ không chỉ có mười mấy vạn người, hai bên liều chết cho dù bên này có thể thắng đoán chừng chết cũng không nhỏ. Đối phương mười vạn quân tu vi không có một thải liên trở xuống, hơn nữa còn có phá pháp cung trên tay.
Là Vương Vưu tộc, thân là tộc trưởng Vưu tộc, tận lực bảo hộ tộc nhân là sứ mạng của nàng.
Kiếm trong tay Miêu Nghị dừng lại, đặt trên vai Vưu Huyền nhếch mắt nói:
- Hẳn là Vưu Vương nguyện ý giao người?
Không biết bao nhiều người lo lắng về động tác của kiếm trong tay hắn.
Vưu Vương nói:
- Ngươi trước thả người trong tộc của ta.
Miêu Nghị trầm giọng nói:
- Ngươi cảm thấy khả năng sao?
Vưu Vương lớn tiếng nói:
- Tình huống ngươi biết rõ trong lòng người đang trong tay Doanh gia, ngươi bây giờ cho dù giết sạch bọn họ, nhất thời ta cũng không có cách giao người cho ngươi. Chúng ta có thể làm trao đổi, ngươi để bọn hắn đi, ta làm con tin của ngươi. Chúng ta có thể từ từ thương lượng cứu người trong tay Doanh gia như thế nào lợi dụng người của Vưu tộc chúng ta không phải là kết quả ngươi muốn sao?
Trong lòng nàng đã có ý định, chuẩn bị hi sinh chính mình. Một khi người trong tộc thoát khỏi khống chế, nàng sẽ để người trong tộc không cần phải xen vào nàng, lập tức rút lui khỏi.
- Vương! Không được.
- Vương, không thể như vậy, ngươi không thể mạo hiểm như vậy, chúng ta không đồng ý với ngươi làm trao đổi.
Đại quân Vưu tộc lại bi phẫn, mấy vị trưởng lão liên tục khuyên can Vưu Vương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...