Phi Thiên

Diêm Tu lấy thân phận động chủ hàn huyên đôi câu, Hoắc Lăng Tiêu và Ô Mộng Lan cũng chỉ khẽ vuốt cằm, không coi Diêm Tu ra gì, khiến cho lão phải rời đi trong lúng túng.

Miêu Nghị cũng lấy từ bên trong nhẫn trữ vật mấy vò rượu ngon giao cho Thiên nhi và Tuyết nhi, hai nàng mở vò rót rượu cho ba người, Miêu Nghị thân là địa chủ, dĩ nhiên là ra sức mời mọc.

Ô Mộng Lan ngửi thấy hương rượu thơm tho như hoa lan vừa nở, ánh mắt hơi chớp động, tạm thời gác bỏ tức tối giận hờn sang bên, nếm thử một hớp, khép hờ cặp mắt từ từ thưởng thức.

Hoắc Lăng Tiêu uống một hơi cạn sạch cười hỏi:

- Mạnh Lan, ta không lừa gạt nàng chứ, hương vị của rượu này rất ngon phải không?

- Rượu ngon, người có thể cất rượu này nhất định là đã thấm nhuần trong tửu đạo, dường như trong rượu này có linh thảo khá lâu năm, như vậy vốn liếng bỏ ra để cất nên rượu này…

Ô Mộng Lan nhìn về phía Miêu Nghị:

- Miêu huynh đệ, thứ cho ta nói thẳng, Đông Lai động của ngươi có điều kiện cất ra được rượu này sao?

Thật ra chính là đang chất vấn Miêu Nghị lấy năng lực làm ra rượu này ở đâu ra.

- Mạnh tỷ tỷ cao kiến, đúng là không phải ta cất.

- Không biết là người nào cất, có thể dẫn kiến hay không?

Ô Mộng Lan nhất thời hứng thú.


Đừng nói nàng, ngay cả Hoắc Lăng Tiêu cũng sáng mắt lên, cao thủ cất rượu ngon như vậy, y không ngại thu về Trấn Ất điện của mình, đỡ cho mình đường đường điện chủ lại phải lén lén lút lút chạy đến nơi đây tới đòi rượu uống.

Miêu Nghị sờ mũi một cái, nghĩ thầm người đã bị ta giết sạch, ta biết đi đâu dẫn kiến?!

Hắn đành phải cười khổ nói:

- Ta cũng không biết là người nào cất. Là ta vô tình phát hiện ở trong một sơn động, thuận tay dắt dê thu lấy…

- Vậy sao…

- Thì ra là như vậy!

Ô Mộng Lan vuốt cằm, suy nghĩ một chút cũng phải, dù sao người có thể cất ra loại linh tửu này cũng không có khả năng kết giao với kẻ như Miêu Nghị.

Hai vị điện chủ Đại nhân ngược lại tin lời của Miêu Nghị.

Ba người thỉnh thoảng nâng chén mời rượu, có rượu ngon như vậy trợ hứng, uống hết sức hào hứng, Thiên nhi và Tuyết nhi ôm vò rượu qua lại châm cho ba người.

Uống rượu được nửa đường, đột nhiên Hoắc Lăng Tiêu để chén rượu xuống hỏi:

- Hiền đệ, lần trước gặp mặt ngươi lần đầu ở Trấn Ất điện, từng thấy bảo thương trong tay ngươi rất là đặc biệt, có thể lấy ra cho ngu huynh xem một chút hay không?

Thứ có thể làm cho Hoắc Lăng Tiêu có hứng thú đồ, hẳn không phải là tầm thường, Ô Mộng Lan cũng dừng uống nhìn chăm chú.

- Chuyện này...

Miêu Nghị ít nhiều gì cũng có vẻ khó xử, đưa pháp bảo của mình cho người khác nghiên cứu, dường như không thích hợp lắm.

Hắn có hơi ngao ngán không hiểu vì sao vị Tiếu Ất Chủ này lại đưa ra yêu cầu như vậy. Cần phải biết pháp bảo trong tay tu sĩ thường thường chính là nửa cái mạng của họ, nếu là kẻ có mưu đồ bất chính khám phá ra được khuyết điểm của pháp bảo, vậy sẽ là một mối họa lâu dài về sau.

Bất quá hắn suy nghĩ một chút thật ra thì pháp bảo này của mình cũng không phải là pháp bảo thật tốt, cuối cùng vẫn gật đầu một cái, lấy Nghịch Lân thương từ trong nhẫn trữ vật đưa ra.

Hoắc Lăng Tiêu cầm thương nơi tay vung lên một cái, tiếng long ngâm ong ong uyển chuyển lập tức vang vọng trong đình.

- Thương tốt!

Hoắc Lăng Tiêu cầm trong tay vừa quan sát vừa cất tiếng khen, còn chưa kịp nói gì thêm Ô Mộng Lan bên cạnh đã đưa tay ra, y chỉ có thể cười khổ đưa cho nàng.

Miêu Nghị có vẻ không biết nói gì, hai người này có ý gì vậy, đây là pháp bảo của ta, trước khi ngươi muốn chuyển giao cho người khác xem cũng phải được ta đồng ý mới phải…

- Mặc dù thương này không phải là pháp bảo cực tốt, bất quá Luyện Bảo Sư khéo tay, luyện chế tinh xảo, tầm nhìn luyện chế pháp bảo của người này rất cao, cũng không phải Luyện Bảo Sư tầm thường có thể luyện chế ra được.


Ô Mộng Lan đang quan sát khen ngợi Nghịch Lân thương đột nhiên kinh ngạc ủa một tiếng, ngẩng đầu hỏi:

- Miêu huynh đệ, ngươi lấy bảo thương này ở đâu ra?

Ặc... Miêu Nghị càng cảm thấy không biết nói gì, không trải qua mình đồng ý đã tự tiện xem đồ của mình chưa nói, còn hỏi thăm lai lịch…

Quan hệ giữa hắn và hai người bọn họ còn chưa tới mức không chuyện gì là không thể giấu giếm, bèn chỉ chỉ rượu trong chén:

- Lúc tìm được rượu này trong một sơn động, đã có thương này ở đó, đúng lúc tiểu đệ đang thiếu một món binh khí vừa tay, tự nhiên sẽ không bỏ qua.

Hoắc Lăng Tiêu quay đầu lại hỏi Ô Mộng Lan:

- Có vấn đề gì không?

Ô Mộng Lan đưa đuôi thương hình đầu rồng đến trước mặt y:

- Ngươi xem thử tượng sư tàng danh trong đó.

Tức thì Hoắc Lăng Tiêu dựa theo địa phương nàng chỉ nhìn kỹ, quả nhiên phát hiện hai chữ nhỏ, may là tâm tư nữ nhân tỉ mỉ mới có thể phát hiện, mới vừa rồi y không hề chú ý thấy.

- Tử... Dương...

Hoắc Lăng Tiêu lẩm bẩm đọc, không nhìn kỹ không biết, vừa nhìn kỹ không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh, kinh ngạc ngẩng đầu nói:

- Là pháp bảo Tử Dương tiên sinh luyện chế! Không trách có thể luyện chế một món pháp bảo nhất phẩm nho nhỏ tinh xảo tới mức như vậy…

Đương nhiên Miêu Nghị đã sớm thấy hai chữ Tử Dương này, lúc Yêu Nhược Tiên vừa luyện Nghịch Lân thương xong, hắn đã phát hiện ra hai chữ nhỏ này. Lúc ấy Yêu Nhược Tiên còn nói là hình thành trong quá trình luyện chế trong lúc vô tình, hắn không có kinh nghiệm gì, cứ như vậy bị Yêu Nhược Tiên lừa gạt.

Hôm nay nhìn dáng vẻ hai người tựa hồ không đơn giản, Miêu Nghị không khỏi hỏi:


- Hai chữ này không phải là lúc luyện chế vô tình hình thành sao? Tượng sư tàng danh là có ý gì?

Hoắc Lăng Tiêu cùng Ô Mộng Lan nhìn nhau, phát hiện vị này quả nhiên vẫn còn thiếu sót kinh nghiệm.

- Cái gọi là tượng sư tàng danh, là chỉ tượng sư luyện chế pháp bảo khắc danh hiệu của mình ở một chỗ kín đáo trên pháp bảo. Luyện Bảo Sư thông thường chưa xứng tàng danh, bởi vì cho dù là ngươi viết tên ra cũng không ai biết ngươi là ai, vì vậy có không ít hạng người vô danh vì muốn pháp bảo do mình luyện chế có thể bán được giá cao, thường sẽ xuất hiện tình huống giả lấy tên của Luyện Bảo Sư nổi danh.

Hoắc Lăng Tiêu tùy tiện giải thích một câu.

Miêu Nghị lập tức truy hỏi:

- Không biết thanh bảo thương của ta có phải là hàng giả mạo chăng?

Vấn đề này đối với hắn rất quan trọng, nói không chừng có thể hiểu rõ thân thế bối cảnh Yêu Nhược Tiên.

Ô Mộng Lan lắc đầu nói:

- Hẳn là không phải, thấy mầm biết cây, hẳn là hàng thật do Tử Dương tiên sinh làm ra. Bằng không người có công phu luyện bảo tới mức này có thể đường đường chính chính khắc tên mình, tuy chỉ là một món pháp bảo nhất phẩm nhưng sẽ không sợ làm nhục tới danh hiệu mình, càng không thể nhường vinh quang lại cho kẻ khác như vậy.

Miêu Nghị đã chắc chắn trong lòng, lại truy hỏi:

- Mạnh tỷ tỷ, vị Tử Dương tiên sinh này rất nổi danh sao?

Thiên nhi và Tuyết nhi lặng lẽ nhìn nhau, cũng dỏng tai lên nghe, Nghịch Lân thương trong tay hai người bọn họ cũng do người kia làm ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui