Phi Thiên

Vẻ mặt Hạ Hầu Lệnh đã bắt đầu giận dữ, muốn hỏi nàng xem vị trí Thiên Hậu của nàng có được là nhờ vào cái gì. Không sai, không đồng ý để Thanh Nguyên Tôn đến địa bàn Hạ Hầu gia đúng là bởi vì hắn cần phải suy nghĩ cho tình hình chung của gia tộc, không muốn rước thêm phiền toái cho Hạ Hầu gia. Đương nhiên, có vài lời không thể nói ra miệng được. Hắn kiềm chế lửa giận, trầm giọng nói:

- Nương nương, chớ quên gia gia ngươi đã từng dặn dò ngươi rằng, chỉ cần Hạ Hầu gia không ngã, ngươi sẽ không gặp chuyện gì!

Trong lời nói của hắn đã toát ra mùi thuốc súng, điều này khiến Hạ Hầu Thừa Vũ lập tức kinh hãi, lửa giận phai nhạt không ít. Chí ít là trước mắt nàng không thể mất đi sự ủng hộ của Hạ Hầu gia được, ngữ khí nói chuyện với gia chủ đương nhiệm của Hạ Hầu gia thế này là có chút quá rồi.

Thấy đã kinh sợ được nàng, giọng điệu của Hạ Hầu Lệnh cũng mềm mại hơn trước, lời nói khuyên bảo đầy thấm thía:

- Ta biết nương nương sẽ oán hận ta, nhưng ta làm hết thảy mọi việc cũng chỉ vì muốn tốt cho nương nương mà thôi, cũng là vì muốn tốt cho cả gia tộc Hạ Hầu. Ta là gia chủ nên không thể lo lắng việc trước mắt, cũng không thể hành động theo cảm tính được. Nương nương nên suy nghĩ lý trí một chút, hiện tại điện hạ được Cận Vệ Quân bảo vệ, không gặp nguy hiểm quá lớn, giờ người gặp nguy hiểm chính thức không ai khác ngoài nương nương ngươi. Bệ hạ xử lý điện hạ đã làm cho địa vị của nương nương ngày càng không ổn, lúc này Hạ Hầu gia cần phải hao phí phần lớn tinh lực để bảo toàn địa vị nương nương không thể lay chuyển, hi vọng nương nương có thể hiểu!

Nói quá nhiều lời khuyên nhủ đến vậy cũng chỉ bởi vì hắn không còn cách nào khác cả, dù sao hắn cũng không phải là Hạ Hầu Thác. Hạ Hầu Thác có thể dùng dăm ba câu để giải quyết sự việc, nhưng hắn lại phải dùng hết sức mình mới xử lý được nó. Đương nhiên, đây là một quá trình trả giá, không có ai khi sinh ra đã có thể làm được như vậy, chỉ khi kéo vật nặng quen rồi mới biết được cách dùng ít sức nhất. Ban đầu khi mang vật nặng thì ai cũng phải bước từng bước tập tễnh, không tránh khỏi gặp nhiều khó khăn, khi còn trẻ Hạ Hầu Thác cùng đã trải qua quá trình đó, uy tín và uy vọng cũng cần phải tích lũy theo thời gian.

Không biết Hạ Hầu Thừa Vũ có nghe lọt tai hay không, nhưng cuối cùng cũng khống chế được bản thân mình, nàng gật đầu nói:


- Nhị thúc nói có lý, nhưng có một việc, hi vọng nhị thúc có thể giúp ta giải mối hận này trong lòng!

Hạ Hầu Lệnh vừa nghe xong thì đà biết rõ nàng muốn nói đến ai rồi, hắn cảm thấy có chút đau răng, thử hỏi:

- Cầm phi?

Hạ Hầu Thừa Vũ dùng sức gật đầu:

- Nhị thúc sáng suốt chính là Cầm phi. Tiện nhân kia ác độc như thế, nghe nói phụ thân nàng ta vừa được đề bạt thành Đô Thống rồi, hại mẹ con ta đến nước này, cả nhà bọn chúng lại sống đắc ý, sao bản cung nuốt trôi cục tức này chứ!

Trong lòng Hạ Hầu Lệnh thầm than thở, quả nhiên là như thế. Hắn trầm ngâm một lúc lâu, sau đó mới khuyên nàng:

- Tạm thời nương nương cần phải nhẫn nại, chúng ta không phải không giúp ngươi giải hận, nhưng bởi vì Cầm phi vẫn còn tác dụng khác, vì vậy hiện giờ không thể động đến nàng.

Hạ Hầu Thừa Vũ đè lửa giận vào đáy lòng, cố gắng giữ cho giọng điệu mình trở nên bình tĩnh, hỏi:

- Vì sao vậy?

- Sau này nếu có cơ hội, ngươi sẽ hiểu thôi!

Hạ Hầu Lệnh lắc đầu, không chịu nói.


Hắn không thể nào nói cho đối phương biết, đứng ở một góc độ nào đó thì Cầm phi chính là người của Hạ Hầu gia. Không nói đến chuyên bị bại lộ, chỉ dựa vào chuyên Cầm phi hại mẹ con nàng đã đủ chọc giận Hạ Hầu Thừa Vũ rồi. Người Hạ Hầu gia lại đi hại mẹ con nàng thì nàng sẽ nghĩ thế nào? Hắn không thể giải thích những việc này, nó nằm ngoài phạm vi hắn có thể khống chế.

Quan trọng nhất là, hiện tại không tiện động vào Cầm phi, lão Cửu muốn bảo vệ nàng. Hắn vừa tiếp nhận vị trí gia chủ không lâu, cần các huynh đệ hiệp trợ, giúp Hạ Hầu gia vượt qua trận sóng gió từ bên ngoài. Vì thế hắn không muốn quá mức cứng rắn, khiến những huynh đệ khác cảm thấy hắn quá bá đạo. Cho dù hắn có vui sướng hay không vui sướng, đã ngồi trên vị trí này rồi, hắn không thể hành động theo cảm tính được, nhất định phải xem trọng đại cuộc...

Thực ra, có những lúc hắn cảm thấy cực kỳ căm tức, nhưng phải nhẫn nại thôi!

- Nếu như nhị thúc đã nói vậy, Thừa Vũ đã hiểu rồi! Ta còn phải gặp bệ hạ, cáo từ trước.

Hạ Hầu Thừa Vũ bình tĩnh dị thường mà gật đầu chào hỏi Hạ Hầu Lệnh, sau đó nàng dứt khoát xoay người rời đi. Mặc dù bên ngoài cực kỳ gió êm sóng lặng, thực ra bàn tay nàng đang nắm chặt trong tay áo, tức giận đến phát run.

Khi gia gia còn tại thế, trước khi trong nội cung này có ai dám động đến nàng, Hạ Hầu gia đều giúp nàng dọn dẹp. Đây là lần đầu tiên nàng thấy gia tộc thờ ơ với nàng thế này.

Đối với Cầm phi, nàng chưa bao giờ hận một người phụ nữ nào, nhưng ả ta chính là người thứ nhất. Lúc trước chuyện của con trai nàng còn treo lơ lửng trên đầu, nàng không dám làm xằng bậy. Hiện tại con trai nàng đã có kết cục thế này rồi, hơn nữa là do con tiện nhân này làm hại, dùng thủ đoạn ti tiện vô sỉ đến thế, không thể đê tiện hơn được nữa. Suýt chút nữa đã là nhơ nhớp thanh danh cả đời của con nàng, hủy hết tương lại của nó, nàng không thể nuốt trôi cục tức này đươc.

Trong măt nàng hiện giờ, có thể buông tha cho bất kỳ ai, nhưng không thể bỏ qua Cầm phi!


Nếu như Hạ Hầu gia không đồng ý, Hạ Hầu Thừa Vũ cũng biết bản thân nàng không có cách nào bắt ép Hạ Hầu gia được. Nhưng hiện tại nàng không phải chỉ có một mình Hạ Hầu gia, trên tay nàng vẫn có một đội quân, mười vạn quân tinh nhuệ cơ mà!

Nếu như Hạ Hầu gia không giúp đỡ nàng, tự nàng sẽ giải quyết!

Nhìn theo bóng lưng Hạ Hầu Thừa Vũ rời đi, khóe miệng Hạ Hầu Lệnh cong lên một đường cong lạnh lẽo. Hắn híp mắt thì thầm:

- Lão Cửu, không phải nhị ca không nể mặt ngươi, mà nha đầu kia đã tìm người khác ra tay rồi, không trách được ta đâu. Bối cảnh Lục Đạo, hừ hừ...

Đông Cung, Thanh Chủ vừa đến, không làm hành động gì khác, lập tức tìm một chiếc ghế dựa, híp mắt nằm xuống chợp

mắt dưỡng thần. Chuyện ngày hôm nay đã đủ khiến hắn phiền muộn rồi. Chuyện của con trai, thủ hạ tâm phúc, chuyện nhà, việc công, mọi thứ trộn lẫn vào nhau khiến hắn bực dọc. Thân ảnh cao gầy thướt tha lại vô cùng thanh lễ xuất hiện phía sau bức rèm che, nhìn chăm chú Thanh Chủ đang nằm trên ghế, đôi lông mày nhăn lại suy nghĩ chuyện gì đó.

Dường như Thanh Chủ nhận ra nàng vừa tới, hắn nhắm mắt nhưng lại vươn tay yểu xìu vẫy vẫy nàng, ý bảo nàng qua đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui