Hạ Hầu Thừa Vũ bị tiếng gầm này thì lại càng hoảng sợ hơn nữa, mọi người chung quanh đều bị dọa đến bối rối, sắc mặt trắng bệch.
Mặc kệ Thanh Chủ đối xử với nàng thế nào, nhiều năm qua đi, ít khi nào nàng thấy Thanh chủ phát hỏa lớn như vậy trước mặt nàng, nhất là dùng giọng điệu thế này.
Thanh Nguyên Tôn sợ hãi đến mức run rẩy cả người, nhanh chóng ngẩng đầu đối mặt với phụ thân đang hùng hổ dọa người, đôi mắt Thanh Chủ dường như bắn ra ánh sáng khiếp người.
Thượng Quan Thanh vẫn giữ bộ dáng hơi hơi cúi đầu, im lặng, tựa như không liên quan gì tới mình.
Thanh Chủ chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn đứa con trai đang quỳ trước mặt mình, đôi con ngươi mang theo nộ khí cùng lãnh khốc khiến Thanh Nguyên Tôn hoảng sợ đến cùng cực, cả hai giằng co cùng một chỗ.
Thanh Nguyên Tôn thực sự không chịu nổi ánh mắt của hắn, vì thế chỉ có thể liếc ngang liếc dọc, nghiêng đầu tránh né.
- Hả?
Từ trong lỗ mũi Thanh Chủ hừ lạnh, nắm lấy cằm Thanh Nguyên Tôn, quát:
- Nhìn trẫm!
Thanh Nguyên Tôn bị ép đến không còn cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục mắt đối mắt với Thanh Chủ.
Mặc dù là bắt buộc, nhưng thái độ sợ hãi bên trong đó không thể nào không thay đổi, có một thứ được gọi là thói quen, thời gian dần trôi qua, dường như Thanh Nguyên Tôn đã thích ứng chậm rãi, sự sợ hãi đong đầy ánh mắt cũng giảm dần, ngay cả tâm trạng thấp thỏm run rẩy cũng ổn định không ít, hắn dần dần kiểm soát được thân thể của mình.
Thanh Chủ vẫn phát ra khí thế khủng bố cùng ánh mắt mang theo cảm giác áp bách cực kỳ mãnh liệt, không phải ai cũng có một cơ hội giằng co lâu dài như vậy, dù chỉ trải qua một lần, như tâm tính của Thanh Nguyên Tôn sẽ thay đổi cực lớn, ít nhất là sau lần này khi đối mặt với nhau sẽ không hoảng sợ tới mức như vậy.
Hạ Hầu Thừa Vũ sốt ruột khẩn trương nhưng không làm gì được, nàng đã sợ hãi, không dám mở miệng lên tiếng nữa.
Cảm nhận được sự biến đổi trong ánh mắt đứa con trai của mình, Thanh Chủ rốt cuộc cũng buông lỏng chiếc cằm của hắn, giọng điệu lạnh lùng:
- Trong sơn cốc ngươi đã thấy ai?
- Không có...
Thanh Nguỵên Tôn vừa cúi đầu xuống, còn chưa nói hết câu đã nghe thấy thanh âm của Thanh Chủ:
- Hửm?
Hắn theo phản xạ có điều kiện mà ngẩng đầu lên trả lời tiếp:
- Không thấy rõ là ai.
Thanh Chủ:
- Vì sao ngươi lại biết là phi tử trong nội cung?
Thanh Nguyên Tôn trả lời yếu ớt:
- Dường như đã gặp nàng ta bái kiến mẫu hậu ở Thiên Tẫn Cung.
Thanh Chủ vẫn chất vấn, thái độ cực kỳ lạnh lùng:
- Nói rõ tất cả chi tiết lúc đó một lần, không cho phép bỏ qua bất kỳ điều gì.
- Khi đó nhi thần đã làm xong việc nông canh, chuẩn bị tắm rửa tại đầm nước như ngày thường, nhưng khi tiếng vào trong sơn cốc...
Thanh Nguyên Tôn nỗ lực nhớ lại tình huống lúc đó, dùng giọng điệu đứt quãng tập trung trần thuật lại câu chuyện.
- Ngươi cứ lắp ba lắp bắp như thế thì nói cho chính ngươi nghe đấy à? Vuốt thẳng đầu lưỡi rồi nói chuyện tiếp!
Thanh Chủ tiếp tục cắt ngang, dường như không hứng thú với chi tiết câu chuyện nhưng lại vô cùng xem trọng thần thái trần thuật của Thanh Nguyên Tôn dưới áp lực cực lớn.
Sau khi nghe Thanh Nguyên Tôn trần thuật cẩn thận, Thanh Chủ đứng lên, đưa mắt nhìn xuống từ trên cao, giọng điệu băng giá noi:
- Có đúng là trùng hợp không?
Thanh Nguyên Tôn lập tức dập đầu, cuống quýt giải thích:
- Phụ hoàng, nhi thần thực sự không có bấy kỳ ý tưởng không an phận nào cả, sau mỗi lần nông canh, nhi thần đều đi đến chỗ đó, tuyệt đối không phải nảy sinh lòng tham nhất thời, nhi thần hoàn toàn không cố ý, phụ hoàng minh giám!
Hạ Hầu Thừa Vũ cũng quỳ xuống theo:
- Bệ hạ, nô tỳ dám lấy tính mạng của mình ra bảo đảm, Tôn nhi thực sự không phải là người như vậy đâu, Tôn nhi...
- Câm miệng!
Thanh Chủ cắt đứt lời giải thích của nàng, nghiêng đầu nhìn Thượng Quan Thanh phân phó:
- Điều tra! Mang tất cả người người có liên quan đến đây
cho trẫm!
- Tuân chỉ!
Thượng Quan Thanh vâng lệnh, giọng điệu không mặn không nhạt, nhanh chóng rời đi.
Về phần hai người quỳ trên mặt đất, Thanh Chủ không để cho bọn họ đứng lên, chắp tay sau lưng nhắm mắt đứng đó.
Ngư Điền, Cầm phi đã trở về từ sớm thay đổi bộ đồ nhà nông, cùng Ngưng Xuân và Niệm Hạ làm việc tay chân.
Đúng lúc này, hơn mười người Thiên Tướng giáp đỏ giáng xuống từ trên trời, người dẫn đầu cũng chính là người quen cũ của Miêu Nghị, Văn Trạch, ở giữa chính là hai gã Thiên Tướng giáp vàng, sau khi nhìn kỹ ba người cầm Phi thì gật gật đầu với Văn Trạch.
Vãn Trạch vung tay lên, mang theo mấy người lách mình tiến đến trước mặt Cầm phi.
Thực ra ba người cầm Phi đã thấy bọn họ rồi, vẻ mặt đang cố gắng giừ bình tĩnh nhưng cũng không thể che giấu được vẻ bối rối.
Vãn Trạch chắp tay nói:
- Cầm Phi nương nương, phụng mệnh ý chỉ của bệ hạ, mời nương nương đi theo ty chức một chuyến.
- Có chuyện gì sao?
Cầm Phi cố gượng ép hỏi tiếp.
- Mời!
Căn bản là Văn Trạch không thèm trả lời, hắn nghiêng người nhường đường, vươn tay tỏ vẻ mời ba người đi.
Cầm Phi đành phải thả nông cụ trong tay ra, lúc buông tay, ngón tay nàng không nhịn được phải run rẩy, nàng quay đầu nhìn Ngưng Xuân và Niệm Hạ nói:
- Các ngươi cứ về trước đi.
Ai ngờ Văn Trạch lại nói:
- Không cần, mang bọn họ đi!
Hắn vung tay lên. Hắn không cần phải khách sáo với hai người nha hoàn này làm gì, hai gã Thiên Tướng tiến đến túm lấy gáy hai nàng, ép bọn họ rời đi.
Một nhóm nhanh chóng vút không bay đến phương hướng Hành Cung.
Tình cảnh này khiến cho những phi tử trong hậu cung
nhìn nhau chỉ trỏ, không biết có chuyện gì xảy ra, thế nhưng nhìn thái độ không thèm khách sáo kia, e rằng cũng chẳng phải là chuyện gì tốt đẹp.
- Thế là thế nào? Vì sao ta có cảm giác không đúng...!
- Chẳng phải Cầm phi đang được sủng ái sao? Đảo mắt một lát đã bị đối xử thế này rồi, thực sự không hiểu nổi!
- Chẳng lẽ nàng ta quá mức lẳng lơ, đắc tội với người không nên đắc tội?
Các phi tử bắt đầu tụ họp với nhau châm chọc khiêu khích, cả một đám phụ nữ sống trong nội cung quá lâu, chẳng có ai là người tốt đẹp cả.
Văn Trạch nhanh chóng đưa người dẫn đến bên ngoài chánh điện Hành Cung, Thượng Quan Thanh đứng trên bậc thang phất phất tay, ý bảo đám người Văn Trạch rút lui, chỉ để ba người cầm Phi và hai gã Thiên Tướng giáp vàng đi vào trong, vẻ mặt những kẻ này sợ hãi cùng cực.
Ngay lúc Thượng Quan Thanh vương tay mời nhóm người đó đi vào, bỗng dưng xuất hiện bóng người, chính là Chi Huy Sứ Tả Đốc Vệ Cận Vệ Quân Phá Quân.
Thượng Quan Thanh nhanh chóng lắc mình ngăn cản trước mặt Phá Quân, duỗi tay ấn trước ngực Phá Quân, nói:
- Hiện tại bệ hạ không rãnh để gặp ngươi, ngươi đứng ở một bên chờ đi!
- Ta đã biết rõ ràng chuyện này rồi, ta có vài lời muốn nói với bệ hạ!
Phá Quân muốn đẩy cánh tay Thượng Quan Thanh ra, cấp dưới đã thông báo tình huống xảy ra cho hắn biết, nghe nói người Tả Đốc Vệ bỏ người dân đi, hắn lo lắng sẽ bị diệt khẩu, cố ý chạy đến bảo vệ bọn họ.
Vèo! Thượng Quan Thanh xuất hiện vô cùng quỷ mỵ ấn trước ngực Phá Quân, ánh mắt lạnh lẽo liếc hắn:
- Phá Quân lão nhân, lão nô lặp lại lần nữa, hiện tại bệ hạ không rãnh gặp ngươi, đứng ở một bên chờ đi, đừng gây thêm phiền nữa, nếu không thì đừng trách lão nô không khách khí!
Giọng điệu Thượng Quan Thanh lạnh lẽo sắc bén, toát ra hàm ý mãnh liệt, mang theo thái độ cường ngạnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...