Đến Thiên Cung, các họ vệ đều dừng lại ngoài cung, chỉ có một một mình Thanh Nguyên Tôn đi vào nội cung, đã có cung nữ đợi hắn từ sớm đưa hắn vào Tịch Cảnh Viên.
Ở trong một góc vườn, tiếng đàn du dương trầm bỗng vang lên, Thanh Chủ đang đứng chắp tay sau lưng, tựa vào lang can trên lầu các, xung quanh không có ai khác, ngay cả những cung nữ và phi tử cũng bị Thanh Chủ phất tay cho lui trước khi Thanh Nguyên Tôn đến.
Thanh Chủ nhìn xuống từ trên cao, hai mắt dài hẹp rũ xuống nhìn người con gái đang đánh đàn, áo trắng nhu mì, từng ngón tay thon dài dang lướt trên từng cung đàn, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu ẩn mắt đưa tình với người bên trên.
- Tiếng đàn rất không sai.
Thanh Chủ nhạt nhẽo đáng giá một tiếng.
Thượng Quan Thanh đúng ở một ben khen:
- Kỹ thuật đàn của Cầm phi nương nương đúng là đứng đầu hậu cung.
Nếu để vị phi tử đang đánh đàn kia biết Thượng Quan Thanh đang thổi phồng nàng, ắt hẳn sẽ cảm kích Thượng Quan Thanh đến rối tinh rồi mù, ai cũng biết một câu cảu Đại Tổng Quân trước mặt bệ hạ còn đáng chú ý hơn ngàn câu khoe khoang phong tình từ kẻ khác.
- Cầm phi?
Thanh Chủ lộ vẻ suy ngẫm, vậy mà hắn không nhớ nỗi bản thân có một phi tử mang tên như vậy, chẳng qua là hắn đang muốn nghe đàn mà thôi, nên mới bảo Thượng Quan Thanh gọi người đến, hiện tại nhìn kỹ, phát hiện dung mạo hay kỹ thuật đàn của người này điều không tầm thường.
- Cầm là họ của nàng sao?
Thượng Quan Thanh trả lời:
- Không phải, trước khi vào cung đã sửa, hi vọng có thể khiến bệ hạ chú ý.
Thanh Chủ nhìn chằm chằm người phía dưới.
- Kỹ thuật đàn của nàng thật sự đứng đầu hậu cung sao?
Thượng Quan Thanh khom người trả lời:
- Đúng là như vậy, có một số thiên phú cho dù có rèn luyện như thế nào cũng không thể đạt đến, quả thật là Cầm phi có thiên phú tại phương diện này, e rằng đây cũng là nguyên nhân vào cung.
Thanh chủ quay đầu nhìn Thượng Quan Thanh nói:
- Ngươi đã thu được bao nhiêu chỗ tốt từ nàng ta thế? Sao lại nói giúp nàng ta như vậy?
Thượng Quan Thanh cảm thấy vô cùng lúng túng, hắn quả thật đã thu chố tốt cảu người ta, nếu không thì hắn cũng chẳng cần phải gọi Cầm phi đến đánh đàn, càng không nói giúp trước mặt Thanh chủ, hắn chỉ khó xử cười cười:
- Đúng là có đưa một số vật hiếm lạ cho lão nô.
Thanh chủ nghiêng đầu liếc nhìn hắn, ánh mắt lại nhìn xuống nữ nhân bên dưới:
- Là nhà ai tiến cống?
Thượng Quan Thanh trả lời:
- Doanh gia tiến cống, đã lâu lắm rồi.
Thanh chủ nhìn chằm chằm nhan sắc cảu nàng ta, ánh mắt dán chặt vào bộ ngực đầy đặn trắng tuyết, sau đó nhìn lên mười ngón tay ưu mỹ, cuối cùng lại lắng nghe tiếng đàn thanh nhã, sau đó mới nói:
- Nếu đại tổng quản ngươi thiếu nợ nhân tình của người ta, vậy tối nay trẫm sẽ đến chỗ Cầm phi ở lại vậy,
Đó chính là lợi ích của công việc người bên cạnh Thiên Đế hỗ trợ nói tốt, hậu cung có quá nhiều phụ nữ, không phải ai cũng có cơ hội dính mưa móc, Thượng Quan Thanh chỉ cần thúc đẩy một chút đã hoàn thành xong công việc được nhờ vả, tốt hơn gấp nhiều lần so với Cầm phi tự nỗ lực thu hút sự chú ý:
- Vâng!
Thượng Quan Thanh gật đầu lĩnh mệnh.
Ai ngờ Thanh Chủ lại nói tiếp, giọng điệu lạnh nhạt:
- Tiến cống đồ chơi hiếm có gì?
Thượng Quan Thanh khom người nói:
- Đã được bày ở tinh thần điện.
Người tặng đồ cho Thượng Thanh Quan không ít, nhưng hắn không dám nuốt riêng, hắn đều bày ra cho Thanh chủ xem trước, nếu Thanh chủ không thích thì hắn mới có thể chiếm dụng được.
Ánh mắt Thanh Chủ dùng lại ở thân ảnh Thanh Nguyên Tôn đang đi trên hành lang xa xa, sau đó nghiên đầu ra hiệu cho Thượng Quan Thanh, Thượng Quan Thanh lập tức truyền âm với Cầm phi đang đánh đàn bên dưới, dặn dò nàng trở về chuẩn bị, tối nay bệ hạ sẽ thị tẩm nàng.
Ngón tay đang gãy từng cung đàn của nàng nhanh chóng ngừng lại, nhanh chóng đứng dậy hành lễ cáo lui, trước khi đi còn gửi ánh mắt chứa đựng đầy sự biết ơn đến Thượng Quan Thanh, ngay cả chiếc đàn cũng được cung nữ mang đi.
- Phụ hoàng!
Sau khi Thanh Nguyên Tôn hành lễ với thanh chủ, liền gật đầu tỏ ý chào Thượng Quan Thanh, xem như lấy lòng.
Những tâm phúc bên người phụ hoàng, cho dù là hắn cũng không dám đắc tội, người có thể gặp mặt phụ thân bất kỳ lúc nào, vả lại những lời nói cảu bọn họ điều có trọng lượng nhất định, hẳn chẳng thể làm xằng bậy được, có lẽ trong những thời khắc quan trọng, chỉ cần một hai câu của bọn họ, đủ để thay đổi vận mệnh của hắn, đây tuyệt đối là sự thật, hậu quả rất nghiêm trọng. Vì vậy, mặc dù Hạ Hầu Thừa Vũ ghét Phá Quân nhất, nhưng vẫn phải dặn dò nhi tử lấy lòng hắn ta, nàng có thẻ trở mặt với Phá Quân, nhưng con trai nàng thì không thể làm như vậy được.
Để có thể kiến tạo một mối quan hệ rất cần đến tài chính, trong hậu cung luôn có phần lễ nhất định, Thanh chủ có phương thức dạy bảo con trai của mình, sẽ không dung túng con trai tiêu tiền như nước, nhưng cấp dưới cũng không dám quá thân cận với Thanh Nguyên Tôn, sợ Thanh Chủ có ý kiến gì đó, trước kia Hạ Hầu Thừa Vũ không thiếu tiền tài, bởi vì không có chỗ nào để nàng tiêu tiền, nhưng kể từ khi nàng có con trai này, bởi vì tương lai hắn, lượng tài chính cần lớn hơn nhiều. đương nhiên, Hạ Hầu thừa vũ có thể mở miệng đòi tiền người nhà thì thực sự… càng dễ dàng để nàng đỡ một người bao nhiêu thì càng dễ mất đi lực lượng bấy nhiều, may mắn là sau khi nàng nâng đỡ Miêu Nghị, Miêu Nghị đúng là không khiến nàng thất vọng, luôn luôn biết điều tặng rất nhiều tài vật xa xỉ, hỗ trợ nguồn tài lực trèo chống ủng hộ nàng, vì thế Hạ Hầu Thừa Vũ rất thích Vân Tri Thu, không còn cách nào, mỗi khi Vân Tri Thu đến gặp nàng điều mang tài vạt đến, bảo sao nàng không thích được?
- Điện Hạ!
Thượng Quan Thanh cung kính đáp lễ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...