Sau đó, từng người đều cực kỳ quan tâm giúp đỡ Hạ Hầu Thác kiểm tra bệnh tình. Hạ Hầu Lệnh ở bên cạnh coi như là được mở mang kiếm thức về sự vô sỉ của những vị gọi là Thiên Vương này, bình thường mỗi người đều nhìn như nhân khuôn nhân dạng khí thế phi phàm đoan chính, bây giờ mới hiểu rõ bất cứ người nào cũng có thể đưa lên sân khấu để biểu diễn.
Hạ Hầu Thác cũng đem việc Hạ Hầu Lệnh kế thừa tước vị nhờ cậy mấy người này, Tứ đại Thiên Vương không một người nào từ chối, gần như mỗi người đều vỗ ngực đảm bảo, chỉ thiếp mỗi lập lời thề thôi. Đối với Tứ đại Thiên Vương mà nói, loại thuận nước đẩy thuyền này không đưa là không đưa. Hạ Hầu Lệnh có thể kế thừa tước vị Thiên Ông hay không thật sự không có ảnh hưởng đến đại thế, trước tình hình này, thể diện của Hạ Hầu Thác mọi người cũng quả thực là phải cho.
Hạ Hầu Lệnh vừa tiếp nhận Hạ Hầu gia, việc trong tay cũng nhiều, nhưng mấy vị này đến rồi hắn vẫn không thể không tiếp khách, cuối cùng sau khi đuổi được mấy vị này đi. Hạ Hầu Lệnh vội vàng đem việc trong nhà sắp xếp một lượt.
Đợi đến lúc hắn đến thăm phụ thân một lần nữa, phát hiện phụ thân đã từ trong nhà đi ra rồi, đi đến chỗ cây đại thụ yêu thích nhất, nằm trên ghế dựa trên người đang đắp một cái chăn mỏng, Hạ Hầu Thừa Vũ đang ở bên cạnh nói chuyện, đích thân bóc đồ ăn đút vào trong miệng của Hạ Hầu Thác.
Hạ Hầu Thác hí mắt gần như rất hưởng thụ loại tư vị này. Vệ Khu khoanh tay lặng lẽ đứng ở bên cạnh.
- Nương nương.
Hạ Hầu Lệnh bước lên hành lễ.
- Nhị thúc!
Hạ Hầu Thừa Vũ viền mắt phiếm hồng vội vàng đứng lên cúi đầu ra hiệu một chút rồi mới ngồi xuống, đối với Hạ Hầu Lệnh hiện tại nàng ta cũng không dám khinh thường, vị này đã là chủ nhân mới của Hạ Hầu gia, sau này nàng còn có rất nhiều chỗ cần phải dựa vào.
- Phụ thân!
Hạ Hầu Lệnh lại hành lễ với Hạ Hầu Thác.
Hạ Hầu Thác không để ý đến hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm trên người Hạ Hầu Thừa Vũ đang buồn bã cúi đầu, trong miệng vẫn đang nhai đồ Hạ Hầu Thừa Vũ vừa bỏ vào, sau khi nuốt đồ ăn trong miệng xuống, bỗng nhiên chậm rãi đưa tay lên, tỏ ý bảo Hạ Hầu Thừa Vũ đưa đầu tới, đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt lên sau gáy nàng, than nhẹ một tiếng:
- Nha đầu, mấy năm nay ủy khuất cho con rồi.
Nghe được gia gia nói ra lời này, thật sự là xúc động tron lòng, Hạ Hầu Thừa Vũ nhất thời tâm tình mất khống chế, thuận thế quỳ xuống trước ngực Hạ Hầu Thác gào khóc, tâm tình nín nhịn những năm qua đều phát tiết ra hết, khóc đến mức tê tâm liệt phế, ở đó không ngừng nghẹn ngào nói:
- Gia gia, Thừa Vũ không nỡ xa người, trước đây đều là do Thừa Vũ không tốt, là Thừa Vũ khiến người tức giận, Thừa Vũ không muốn người chết.
- Nha đầu ngốc, gia gia sống nhiều năm như vậy rồi còn chưa từng thấy có người nào có thể không chết, chỉ là vấn đề sống dài hay sống ngắn, kiếp nạn đến ai cũng không thoát được.
Hạ Hầu Thác khẽ vỗ sau lưng nàng, an ủi nói:
- Nha đầu à, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa! Ngẩng đầu lên, gia gia có lời muốn nói với con.
Hạ Hầu Thừa Vũ ngẩng đầu lên lau nước mắt nghẹn ngào.
Hạ Hầu Thác nói:
- Gia gia đã từng nói với với con, hôm nay lại nói với con một lần nữa, nhớ kỹ! Chỉ cần Hạ Hầu gia không ngã, con sẽ không có chuyện gì, nghe rõ chưa?
Hạ Hầu Thừa Vũ nghẹn ngào liên tục gật đầu.
- Tôn nữ rõ rồi.
Nhìn tâm tình đó của nàng ta cũng không biết có phải thật sự nghe vào hay không, Hạ Hầu Thác cũng không dài dòng với nàng ta, phất tay một cái, nói:
- Ta và nhị thúc của con có chuyện cần bàn, đi đi!
Hạ Hầu Thừa Vũ cũng không dám làm phiền họ bàn chính sự, chỉ đành cáo lui.
Không có người khác, Hạ Hầu Lệnh do dự một lát nói:
- Mấy vị đó chạy đến thăm hỏi phụ thân sợ là không được yên lòng.
Hạ Hầu Thác hừ lạnh một tiếng, nói:
- Chút tâm tư kia của bọn họ người qua đường đều biết sao nào, con sợ rồi ư?
Hạ Hầu Lệnh lại do dự, cuối cùng thẳng thắn nói:
- Cũng không phải là con sợ, chỉ là trong nhà hiện nay có rất nhiều tình hình con vẫn chưa biết rõ, sợ ứng phó không chu toàn.
Hạ Hầu Thác nói:
- Ta vẫn chưa chết đâu, không có ai dám động đến con. Cho dù ta chết rồi, trong một thời kỳ nhất định, bọn họ cũng không dám kinh cử vọng động, có đủ thời gian cho con chuẩn bị thật tốt.
Hạ Hầu Lệnh nói:
- Chọ dù bọn họ cũng biết điểm này, sẽ không cho con chuẩn bị đầy đủ.
Hạ Hầu Thác nhắm mắt nói:
- Nghĩ nhiều rồi, hổ dù chết, uy phong vẫn còn!
Thấy ông ta có sức lực như vậy, trong lòng Hạ Hầu Lệnh cũng có lòng tin.
Sau khi hai người nói chuyện một hồi, Hạ Hầu Lệnh cáo lui, đi được mấy bước, bỗng nghe phụ thân gọi lớn.
- Lão nhị!
Hạ Hầu Lệnh dừng bước quay đầu xoay người lại, chỉ thấy Hạ Hầu Thác mắt hé như đường chỉ chăm chú nhìn hắn, nói:
- Đồng ý với ta một chuyện.
Hạ Hầu Lệnh vội vàng quay lại nghe lệnh:
- Con nghe.
Hạ Hầu Thác từ từ nói:
- Bất kể sau này có xảy ra biến cố gì, bất kể sau này Thừa Vũ nha đầu đó làm chuyện gì, người của Hạ Hầu gia nhất định phải nhớ kỹ một điểm, nhất định phải tận lực bảo toàn tính mạng của nó, thực sự không được nhận nó về nhà, tìm một nơi có hoàn cảnh tốt thu xếp cho nó, dùng lễ để hậu đãi, bảo vệ nó sống thọ và chết tại nhà! Con có thể làm được không?
Hạ Hầu Lệnh sửng sốt một chút, sau đó nghiêm mặt nói:
- Việc này con trai chắc chắn ghi nhớ trong lòng.
Hạ Hầu Thác thản nhiên nói:
- Còn có chuyện này, những thiếp thất đó của ta, sau khi ta chết, có con trai con gái thì để bọn họ đi theo con trai con gái đi, không có con trai con gái thì để bọn họ đi theo ta, việc này Vệ Khu sẽ xử lý, sẽ không để con phải gánh vác tội danh gì.
Đây không thể nghi ngờ là muốn để mấy trăm người bồi táng cùng, Hạ Hầu Lệnh cả kinh không ít, nhìn thấy thần sắc bình tĩnh của Vệ Khu áp xuống lời muốn hỏi, gật đầu trả lời:
- Vâng!
- Ừ! Đi đi.
Hạ Hầu Thác lại nhắm mắt.
Hạ Hầu Lệnh khom người cáo lui, sau khi đi xa rồi lại không nhịn được mà quay đầu nhìn lại.
Hắn không biết có phải cảm giác của mình sai hay không, tinh thần của phụ thân hình như tốt hơn một chút so với lúc ở trong phòng, ở trong phòng lúc nói chuyện thật sự là có vẻ bệnh, mà lúc này mặc dù cũng là có vẻ bệnh, nhưng hắn lại cảm thấy được trên người phụ thân có một luồng khí thế ngầm mà không lộ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...