Nhưng đang lấy ống tay áo lau nước mắt, Ngọc La Sát lại bỗng nhiên đứng lên, quay người đi đến chỗ Miêu Nghị, đứng ở trước người Miêu Nghị, rưng rưng nở nụ cười nói:
- Tâm tình của đại ca ta có thể hiểu được, đổi lại ta đứng ở góc độ của đại ca cũng sẽ làm giống như vậy, đại ca muốn ta cho huynh câu trả lời, ta đã đứng ở đây rồi, tuyệt đối không đánh trả, huynh động thủ đi!
Miêu nghị mặt lộ vẻ dữ tợn, kiếm quang trong tay lóe lên, mũi kiếm sắc bén gác ở trên cổ Ngọc La Sát.
- Đại ca!
- Đừng mà!
- Dừng tay!
Bát Giới, Huyết Yêu, Thất Giới đại sư bị dọa đến mức kêu lên thất thanh, ba người đều liên tục hô lên, lại dọa đến đứa bé đang bọc trong tã lót, lập tức “oe oe” lên một tiếng.
Cảm giác đó giống như đứa bé dự cảm được mẫu thân của nó đang gặp nguy hiểm, Ngọc La Sát khép hai mắt lại, giọt nước mắt lăn dài xuống.
Miêu Nghị cũng bị tiếng khóc của đứa bé khiến cho tâm phiền ý loạn, kiếm gác trên cổ Ngọc La Sát, căm hận nói:
- Bớt bi tình cho ta xem đi, cô nghĩ ta không dám giết cô sao?
Bát Giới vẻ mặt đau khổ, nói:
- Đại ca, chúng ta thương lượng thêm một chút đi.
Miêu Nghị gầm lên, nói:
- Nếu như cô ta thực sự có tâm kế đùa giỡn cái gì đó, đệ có từng nghĩ qua hậu quả không? Đến lúc đó cô ta sẽ không để cho bất cứ người nào sống sót quay trở về tiết lộ bí mật của cô ta, thời gian đại trận mất không chế đến rồi, chúng ta không ai có thể ngăn được cô ta, toàn bộ đều sẽ chết ở đây!
Bát Giới nhìn chằm chằm Ngọc La Sát cuồng loạn nói:
- Đây chính là kết quả nàng muốn sao? Nàng cho đại ca một bảo đảm đáng tin đi!
Ngọc La Sát từ từ mở hai mắt ra, nhìn chằm chằm Miêu Nghị nói:
- Việc này chỉ có thể là nhìn xem huynh ấy có tin tưởng ta hay không, bằng không bất kỳ bảo đảm nào cũng vô dụng, đảm bảo duy nhất chính là giết ta, nếu như huynh ấy tin tưởng ta, ta có thể cho ra một biện pháp giải quyết!
Miêu Nghị kiếm phong nhất đỉnh, trên cổ Ngọc La Sát lộ ra vết máu, cắn răng nghiến lợi nói:
- Biện pháp gì nói ra nghe xem!
Ngọc La Sát nói:
- Chỉ cần huynh tin, ta sẽ không nhân lúc đại trận cấm chế mất đi hiệu lực mà ra tay với mọi người. Sau khi mọi người khôi phục pháp lực có thể hạ cấm chế trên người ta, khống chế ta thi triển pháp lực, ta cũng sẽ không phản kháng, mọi người có thể thừa dịp đem bí mật của ta ở đây nói cho người đáng tin biết để làm con át chủ bài, sau khi rời khỏi đây ta đương nhiên không dám dễ dàng động đến các ngươi.
Miêu Nghị nói:
- Ta dựa vào cái gì để tin lúc đại trận cấm chế mất đi hiệu lực cô sẽ không động thủ?
Bát Giới hô lên:
- Đại ca, đệ có cách rồi, bây giờ đệ đi tìm chỗ ẩn núp, lúc đại trận cấm chế mất đi hiệu lực đệ sẽ lập tức liên hệ với bên ngoài, đem bí mật của cô ấy nói cho người đáng tin cậy, một khi chúng ta không thể sống sót trở về, bí mật của cô ất sẽ không giữ được nữa.
Miêu Nghị tức giận nói:
- Đệ có thể chạy được bao xa? Dựa vào tu vi của cô ta, một khi khôi phục pháp lực, cô ta có thể dễ dàng thi pháp bao vây lục soát phạm vi đệ chạy đi, chớp mắt là có thể tìm được đệ, không đợi đệ liên hệ với bên ngoài liền có thể giải quyết đệ luôn rồi! Còn có lẽ nào đệ thật sự cho rằng chút bí mật này có thể uy hiếp được cô ta sao? Thực sự bất đắc dĩ không giữ được bí mật này, có ta chỉ cần đem chỗ phong ấn Yêu Tăng Nam Ba nói cho Phật Chủ biết, chính là một đại công, tất cả phiền phức đều được giải quyết dễ dàng, cần gì phải đợi sau này bị chúng ta uy hiếp? Mà chúng ta giấu diếm nơi phong ấn Yêu Tăng Nam Ba là hậu quả gì? Tất cả chúng ta và những người có liên quan đến chúng ta đề phải bị liên lụy, tẩu tẩu đệ không rõ tình hình ở đây, sẽ bị Thiên Đình khống chế đầu tiên, đệ có từng nghĩ tẩu tẩu đệ bọn họ có kết cục gì không?
Bát Giới bất đắc dĩ nói:
- Nể mặt của đứa bé, cô ấy sẽ không như vậy đâu!
Miêu Nghị tức giận gầm lên:
- Đệ điên rồi! Giết chúng ta rồi, cô ta có thể đưa đứa bé đi tìm chỗ khác nuôi dưỡng, ai biết được việc cô ta sinh con? Hẳn là cô ta chơi một chút bi tình mê hoặc đệ rồi.
Huyết Yêu và Thất Giới đại sư cũng không có cách gì, cho dù là Thất Giới đại sư cũng không dám bảo đảm Ngọc La Sát sẽ không làm ra chuyện mà Miêu Nghị nói.
Bát Giới hai tay vò đầu bứt tai, cũng rầu rĩ không thôi, bây giờ ruột gan hắn rất hối hận, hối hận không nên vì sự khoái hoạt của bản thân mình mà sinh ra đứa bé này.
Ngọc La Sát nói:
- Cho nên ta nói quan trọng nhất là sự tin tưởng, nếu như không tín nhiệm, vấn đề này căn bản không giải quyết được. Đại ca, nếu như huynh thật sự không tin tưởng ta thì hãy động thủ đi! Ta chết rồi, các người sẽ không có nỗi lo về sau nữa.
- Cô nghĩ ta không dám sao?
Miêu Nghị tức giận quát lên một tiếng, thanh kiếm trong tay hơi dùng lực. Ngọc La Sát quả thật không né tránh, vết máu trên cổ bắt đầu chảy dọc theo thân kiếm.
- Đại ca!
Bát Giới hô lên một tiếng.
Thất Giới đại sư bước lên phía trước, đưa tay ra bắt lấy cổ tay Miêu Nghị, ánh mắt lộ ra sự từ bi khó mà che dấu được, lắc đầu ra hiệu, thần tình chỉ muốn có thể ngừng lại ân oán ta không xuống địa ngục thì ai xuống địa ngục.
Haiz! Miêu Nghị đột nhiên thở dài một tiếng, rút trường kiếm về, cắm trường kiếm xuống đất, quay lưng với Ngọc La Sát, nghiến răng nói:
- Ta lấy tính mạng của tất cả mọi người ra để đánh cuộc với cô một lần!
Thái độ này của hắn chắc chắn là đã bỏ qua cho Ngọc La Sát. Thất Giới đại sư và Huyết Yêu thở phào một hơi cùng đồng thanh nói:
- A di đà phật!
- Cảm ơn đại ca đã tin tưởng!
Ngọc La Sát khom người lên tiếng, thế nhưng sau khi đứng thẳng dậy lại không khách khí chút nào, nói:
- Đại ca đã tin tưởng ta như vậy, nhưng ta sợ là phải thức thời một phen rồi, muốn yêu cầu đại ca bảo đảm với ta một việc. Nếu như đại ca không đồng ý, vậy thì dứt khoát một kiếm giết ta đi, không cần đánh cuộc cái gì về sau, bởi vì không có được sự bảo đảm này ta cũng không biết sau này ta sẽ làm ra chuyện gì!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...