Phi Thiên

Tiếng chuông cuồng bạo vang lên không dứt làm cho da đầu người ta tê dại kêu rên cũng dần dần dừng lại. Cuối cùng ánh lửa rạn nứt cũng không nhìn thấy nữa, thần hồn té trên mặt đất, hoàn toàn biến thành một bức điêu khắc màu xám, chỉ là bộ dạng cuộn mình giãy giụa đầy thống khổ như thế rất chân thật.

Hoàn toàn làm cho thần hồn của Yêu Tăng Nam Ba suy sụp, lúc này Bát Giới mới thu tay. Hắn khiêng đại chùy đi về phía bên kia miếu, Tàng gia hỏa này, Thất Giới đại sư phản đối sử dụng bạo lực thế này.

Một màn này làm cho Miêu Nghị và Ngọc La Sát trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt cứ nhìn theo bóng lưng tiêu soái của Bát Giới.

Miêu Nghị thì còn đỡ, dù sao hắn cũng chỉ là nghe nói, cũng chưa từng trải qua thời đại của Yêu Tăng Nam Ba.

Nhưng Ngọc La Sát lại không giống thế. Nàng hiểu rõ Yêu Tăng Nam Ba là như thế nào, hiện tại lại bị Bát Giới mắng chửi như vậy, chỉnh đốn như vậy. Nàng nhìn Bát Giới, khí phách trên thân hắn khó mà nói nên lời.

- Không sao, cam đoan trong vòng ba ngày hắn không cách nào tác quái.

Sau khi trở về Bát Giới vui tươi hớn hở an ủi hai người một câu.

Miêu Nghị trầm mặc đi đến cửa lớn gần chùa. Đứng ở cửa ra vào nhìn vào trong miếu, có chút nhìn không ra, lại bước qua bậc thềm đi vào bên trong nhìn nhìn. Hắn muốn đưa tay ra cảm nhận một chút nhìn xem cái cấm chế không có cửa ra vào có thể áp chế được Yêu Tăng Nam Ba không cách nào chạy thoát. Ai ngờ từ phía sau lại vang lên giọng nói gấp gáp của Bát Giới:

- Đại ca... Dừng lại.

Miêu Nghị vừa duỗi tay ra, quay đầu nhìn lại hỏi:

- Làm sao thế?


Rõ ràng Bát Giới rất kinh hãi, sắc mặt có chút trắng bệch, bước nhanh chạy đến. Trước tiên hắn níu lại cánh tay vươn ra của Miêu Nghị kéo hắn ta ra khỏi bậc thềm. Bộ dáng sợ hãi vỗ vỗ ngực trấn áp con tim nhỏ bé, vẫn cảm thấy sợ hãi không thôi, nói:

- Ngươi không muốn sống nữa sao? Uy lực của đại trận cấm chế này không phải đùa được đâu. Chẳng những phong tỏa cửa thoát của lão yêu quái kia, nếu huyết nhục thân thể chạm vào cấm chế sẽ lập tức biến thành phấn bụi. Cũng không thể làm loạn!

Nghe thấy những lời này Miêu Nghị cũng hoảng sợ vô cùng. Hắn cũng nghĩ đến mình vừa đi dạo một vòng từ quỷ môn quan về.

Lúc này thần hồn Yêu Tăng Nam Ba đã bị quản chế, tạm thời khó có thể tác quái. Thất giới đại sư và Huyết Yêu cũng lần lượt đứng dậy.

- Miêu thí chủ, cửa lớn chùa này không thể tùy ý lướt qua.

Thất Giới đại sư cũng lần nữa nói một câu xác nhận.

Ngọc La Sát vẻ mặt hồ nghi.

Miêu Nghị chắp tay trước ngực hành lễ:

- Là ta lỗ mãng.

Nói xong hắn liếc mắt nhìn Ngọc La Sát, nghĩ thầm: “Sớm biết như vậy thì để cho nữ nhân này chạm vào một cái rồi.”

Ngọc La Sát cảm nhận được điều gì đó từ ánh mắt hắn, lại nhìn chung quanh, chậm rãi rút lui về phía sau bậc thang, một khi có việc gì thì còn tiện chạy trốn. Nếu không từ giữa sườn núi này nhảy xuống cũng không đủ thời gian cho nàng cởi quần áo bay lên.

- Vị thí chủ này là?

Thất Giới đại sư quay đầu nhìn về phía Bát Giới, nghi ngờ nói:

- Ngươi vừa rồi gọi nàng là Diện Ngọc Phật?

Bát Giới ha ha cười nói:

- Nàng họ Ngọc, được gọi là Diện Phật, không phải là Diện Ngọc Phật ở Cực Nhạc Giới, chỉ là một tiểu nha đầu không hiểu đạo lý mà thôi.

Miêu Nghị nhìn hắn một cái, cũng không biết hắn muốn giở trò quỷ gì. Nội tâm Ngọc La Sát cũng thầm nghĩ, không biết Bát Giới giấu diếm thân phận nàng là có ý đồ gì.

Thất Giới đại sư không hề nghi ngờ, thật sự thoạt nhìn Ngọc La Sát quá trẻ tuổi. Thế nên lão hỏi Miêu Nghị:

- Là bằng hữu của ngươi?


Miêu Nghị vừa nhìn Bát Giới vừa lắc đầu nói:

- Không đúng, là cừu nhân.

- Cừu nhân?

Thất Giới đại sư thở dài một tiếng, lại chuyên thân đối diện với Ngọc La Sát. Bát Giới lập tức nhìn ra lão muốn bắt đầu một bài đạo lý dài dòng. Vậy nên hắn tranh thủ thời gian tiến lên ngăn cản,ha ha cười nói:

- Việc này không nhọc Sư phụ ra tay. Đệ tử sẽ hóa giải ân oán giữa hai người họ.

Thất Giới đại sư tỏ vẻ hoài nghi về lời này của đệ tử. Đệ tử của lão là dạng người gì lào biết rõ. không giúp Miêu Nghị giết người là tốt rồi còn hóa giải sao? Bất luận là Bát Giới đại sư phục hậu đến đâu cũng không tin chuyện ma quỷ này của Bát Giới.

Lão lẳng lặng đưa tay ra về phía Miêu Nghị nói:

- Miêu thí chủ, mượn tay dùng một lát.

Miêu Nghị ngạc nhiên lẫn khó hiểu, thế nhưng vẫn theo lời đặt tay mình vào lòng bàn tay lão.

Ai ngờ Thất Giới đại sư lại đưa một tay về phái Bát Giới ý bảo đưa tay đây, Bát Giới kỳ quái nói:

- Sư phụ, có ý gì chứ?

Thất Giới đại sư cũng không nói gì, cứ như vậy chờ.

Bát Giới thu hai tay lại sau lưng, nói:

- Sư phụ, ngươi làm gì thế? Ta...


Kết quả lại bị Miêu Nghị lạnh lùng nhìn một cái, được rồi, hắn đành ngậm miệng, rất không tình nguyện mà đặt tay mình vào trong tay Thất Giới đại sư.

Điều làm hai người không nghĩ đến chính là, Thất Giới đại sư lại thuận thế lật tay nắm được cổ tay của hai người, hơn nữa còn nắm rất chặt. Nhưng chỉ là như thế thì thôi, hết lần này đến lần khác, lão còn nói vơi Ngọc La Sát:

- Gần ba năm nữa thì xuất hiện kỳ mà cấm chế mất đi hiệu lực, pháp lực của ngươi cũng sẽ khôi phục lại trong nháy mắt.

Điều này không cần phải nói, Ngọc La Sát từ lúc đi vào nơi này đã đoán được rồi. Nàng đã sớm tính toán được việc này, chỉ là hiện tại có chút không hiểu được hàm ý của Thất Giới đại sư, vậy nên có chút ngây ngẩn.

Kết quả Thất Giới đại sư lại bồi thêm một câu:

- Ngọc thí chủ, lúc này không đi thì còn đợi đến khi nào?

Sắc mặt của Bát Giới và Miêu Nghị lập tức thay đổi. Miêu Nghị nhanh chóng hất cánh tay, không biết có phải Thất Giới đại sư cố ý ngăn cản hắn hay không, đã dốc sức liều mạng nắm chặt cổ tay hắn rồi.

Miêu Nghị vô thức nắm lấy chuôi kiếm bên hông, đang muốn rút lưỡi kiếm ra khỏi chiếc vỏ gỗ chặt đứng sự trói buộc.

Bát Giới lại hét lên quái dị:

- Con mẹ nó! Lão lừa trọc, ngươi đùa nghịch dối trá.

Ngọc La Sát bừng tỉnh đại ngộ, đã hiểu rõ hàm ý của Thất Giới đại sư, lại nhìn tư thế muốn rút kiếm của Miêu nghị, lúc này không nói hai lời liền quay đầu bỏ chạy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui