Phi Thiên

Miêu Nghị phát hiện lão Bạch chỉ điểm phương thức luyện thương kiểu này chỉ là chỉ điểm đại khái, hoàn toàn là sư phó dẫn vào cửa, tu hành phải do mình, không phải là chỉ điểm từng ly từng tí. Phương thức này rất thích hợp cho sư phó lười biếng truyền thụ đệ tử, nói đôi ba câu là có thể bỏ mặc bất kể.

Bất quá tựa hồ tình huống mỗi người mỗi khác, tuy cách luyện giống nhau, nhưng chỉ có một phương pháp mà sinh ra nhiều biến hóa, có thể kích phát ra tiềm năng thích hợp của bản thân từng người, không biết có phải là do hai nàng là nữ nhân hay không.

Thương pháp của Miêu Nghị lợi hại sắc bén, cho người ta cảm giác bộc lộ tài năng, có một cỗ khí thế chưa từng có từ trước đến nay.

Thương pháp của hai nàng lại thiếu đi cỗ khí phách này, nhưng lại có thêm vẻ âm nhu biến ảo mà Miêu Nghị không có. Trong lợi hại sắc bén xuất hiện biến hóa xinh đẹp, từ thân hình hai nàng xuất thương nghênh kích biến ảo tuyệt đẹp cũng có thể nhìn ra, Miêu Nghị lại không có được thân pháp biến hóa nhiều như vậy.

Miêu Nghị nhìn về phía hai nàng mỉm cười ra vẻ tán thưởng, mặc dù thương pháp hai nàng vẫn chưa thuần thục nhưng bằng vào kinh nghiệm chém giết của hắn có thể thấy được, chống lại đối thủ cùng cấp, hai nàng đã có năng lực đánh một trận.

Hắn không nhìn hai nàng lâu, ung dung quay người trở lại bên ngoài động phủ chợt thấy Yêu Nhược Tiên đang xoay vòng xung quanh Hắc Thán, cầm yêu đan trên tay đưa tới. Vốn bình thường Hắc Thán rất thích ăn hiện tại lại không cảm kích, ngược lại tránh không kịp, không ngừng tránh né sang bên.

- Thật sự nghi ngờ lão này có phải tu sĩ hay không, ngày nào cũng đi theo sau đuôi Hắc Thán, chẳng lẽ không cần tu luyện sao? Tu sĩ Hồng Liên chính là tài lực hùng hậu, cũng không coi yêu đan ra gì, thật là tức chết người...

Miêu Nghị lắc đầu lẩm bẩm mấy tiếng, quay đầu đi về phía động phủ.

Hắc Thán thấy hắn trở lại, lập tức theo sau lưng chủ nhân vào trong động.

Miêu Nghị khoanh chân ngồi trên giường đá, Hắc Thán liền nằm ngang ở phía dưới giường đá.

Trong chốc lát, Yêu Nhược Tiên tới cửa động thò đầu vào bên trong nhìn nhìn, thấy Miêu Nghị đang nhìn mình vội ho một tiếng, chắp tay đi vào, đi vòng vòng xung quanh Hắc Thán.


Hiện tại lão ngẫm nghĩ thật cẩn thận, càng ngày càng phát hiện Hắc Thán không giống với long câu bình thường.

Những long câu khác ngủ đứng, Hắc Thán lại nằm ngủ.

Long câu khác là động vật ăn tạp, nó lại chỉ ăn cá tôm các loại.

Hơn nữa này giặc mập này còn biết giúp chủ nhân chơi trò đánh lén, còn biết xem sắc mặt người, Yêu Nhược Tiên đã lãnh giáo qua ở Tinh Tú Hải.

Trước kia còn cảm thấy giặc mập không chịu học điều tốt, chuyên chơi trò giảo hoạt, hiện tại có thể nói là nó làm Yêu Nhược Tiên tim đập thình thịch, mỗi lần thấy nó đều có cảm giác chảy nước miếng, nếu không thể lấy được vào tay quả thật là ăn ngủ không yên.

Vì vậy thời gian trước lão chờ đến khi Miêu Nghị bế quan, lặng lẽ trộm Hắc Thán đem đi, mưu đồ tìm chỗ kín đáo thuần phục nó.

Thế nhưng làm cho lão nhức đầu là long câu này đã mở linh trí dường như hết sức thù dai, phải nói là đặc biệt thù dai, không dễ gì đối phó như những long câu khác, không có khả năng dùng sức mạnh thuần phục được nó. Suy đoán cho dù là giết chết Miêu Nghị, nó cũng không chịu theo lão.

Sau khi giở đủ mọi thủ đoạn mà không có kết quả gì, Yêu Nhược Tiên đành phải len lén đưa Hắc Thán trở lại đảo.

Hắc Thán ngẩng đầu nhìn lão một cái, quay đầu lại nhìn Miêu Nghị, thấy chủ nhân vẫn còn đó, có cảm giác an toàn, bèn nhắm mắt lại không để ý tới Yêu Nhược Tiên nữa.

- Tiền bối, người lúc ẩn lúc hiện ở chỗ ta như vậy, ta không cách nào tĩnh tâm tu luyện!

Miêu Nghị cười khổ một tiếng.

- Không sao, ngươi cứ lo tu luyện, ta không quấy rầy ngươi, nhân tiện còn có thể giúp ngươi hộ pháp, chuyện tiện nghi như vậy đi đâu mà tìm…

Yêu Nhược Tiên khoát tay áo một cái.

Miêu Nghị nghi ngờ nói:

- Tiền bối, vì sao người nhìn chằm chằm Hắc Thán không tha như vậy?

- Nhìn chằm chằm nó không tha ư, có chuyện này sao?

Yêu Nhược Tiên sửng sốt, suy nghĩ một chút, phát hiện dường như mình làm quá lộ liễu, lúc này cười lạnh nói:

- Ta nhìn chằm chằm Hắc Thán không tha làm gì chứ, bất quá ta chỉ cảm thấy kỳ quái, giặc mập này luôn luôn thích ăn yêu đan, bây giờ không hiểu vì sao lại không chịu ăn nữa, ta chỉ muốn biết đã xảy ra chuyện gì.


Miêu Nghị nghĩ thầm rõ ràng là bị lão làm cho sợ hãi, cười hỏi:

- Vậy lão đã tìm được nguyên nhân chưa?

- Không có, ngươi không thấy ta đang tìm sao?

Yêu Nhược Tiên lắc đầu than thở:

- Tại sao lại không ăn như vậy?

Lão muốn tạo quan hệ tốt với Hắc Thán, ai ngờ Hắc Thán cũng không bị yêu đan dụ hoặc nữa, dùng hết bản lãnh của mình nịnh hót cũng vô ích, làm cho lão đau lòng khôn xiết.

Hắc Thán không phải là ngu, ngược lại là long câu có linh tính tương đối. Mặc dù nó thích ăn yêu đan, nhưng lần trước sau khi ăn yêu đan xong bị lão già này trở mặt chôn sống, cảm giác đứng bên bờ vực tử vong thật sự vô cùng đáng sợ. Nó không muốn trải qua lần thứ hai nữa, huống chi lại bị Yêu Nhược Tiên len lén bắt đi một lần, há có thể không đề phòng Yêu Nhược Tiên.

- Ôi, con người ta hay mềm lòng, sống lâu với ai cũng dễ dàng sinh ra tình cảm, đối với hai nha đầu kia là như vậy, đối với giặc mập cũng là như vậy.

Yêu Nhược Tiên lẩm bẩm thở dài một tiếng, gọi giặc mập đã quen miệng, trong lúc nhất thời khó lòng sửa lại.

Đúng là Miêu Nghị thấy được đối phương đối xử tốt với Thiên nhi Tuyết nhi và Hắc Thán, bất quá lại tỏ vẻ nghi ngờ:

- Dường như thời gian chúng ta chung sống với nhau cũng không ngắn, vì sao không thấy tiền bối đối xử tốt với ta một chút?

A... Yêu Nhược Tiên ngạc nhiên, tằng hắng một cái nói:

- Chúng ta được gọi là quen biết thời gian lâu dài sao, ngươi không phải là có chuyện cũng là bế quan tu luyện. Thời gian hai ta chung đụng làm sao bằng được thời gian giữa ta và bọn họ chung đụng?!


Miêu Nghị cũng thừa nhận điểm này, hắn không hề để lãng phí thời gian, cũng không phản bác, quan sát lão này từ trên xuống dưới, không biết rốt cuộc lão này muốn nói gì.

Quả nhiên Yêu Nhược Tiên thình lình đổi giọng, liếc mắt nhìn sang:

- Tiểu tử, thương lượng với ngươi chuyện này.

- Chuyện gì?

Yêu Nhược Tiên kéo ống tay áo ra để cho Miêu Nghị nhìn đám tiểu Đường Lang bám trong tay áo:

- Ta muốn trả bọn nó lại cho ngươi.

Miêu Nghị sững sờ, nghi hoặc hỏi:

- Thật không, không có điều kiện gì khác sao?

Hắn không tin Yêu Nhược Tiên có lòng tốt như vậy, nếu lão thật sự có lòng tốt, đường đường cao thủ Hồng Liên cũng sẽ không ở một Đông Lai động nho nhỏ lâu như vậy, đã sớm cao bay xa chạy rồi, nhất định là có thứ gì đáng để Yêu Nhược Tiên chờ đợi, chính là tiểu Đường Lang.

- Ôi, ta đã nói con người ta hay mềm lòng, sống lâu với ai cũng dễ dàng sinh ra tình cảm. Giặc mập này nhìn qua cũng có chút linh trí, ta rất thích, chi bằng ngươi tặng nó cho ta, ta lấy bọn ‘tiểu tử’ trao đổi với ngươi.

Yêu Nhược Tiên nghiêm túc nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui