Quảng Thiên Vương Phủ, bên trong chính điện, Quảng Lệnh Công, Câu Việt đang thảo luận công việc chung, cũng chính là chuyện Tổng Trấn Phủ Quỷ Thị dựng bia tuyển người, cũng giống như những gia tộc khác, Quảng Quân An cũng tham dự vào, sau một lúc thảo luận thì thổn thức không thôi.
Có người đột nhiên đến bào từ ngoài điện:
- Vương gia, Vương Phi cầu kiến.
- Ừ!
Quảng Lệnh Công chỉ ừ một tiếng, xem như đã đồng ý rồi, hắn quay đầu nói với Quảng Quân An:
- Ngươi lui xuống trước đi.
Quảng Quân An chắp tay cáo lui, đi tới cửa thì gặp Mị Nương đang mặc trang phục lộng lẫy, hành lễ lần nữa:
- Bái kiến mẫu phi!
Những lần vấn an này khiến hắn chán ngán đến tận cổ rồi, một người phụ nữ không biết nhỏ hơn hắn bao nhiêu tuổi, vậy mà hắn vẫn phải xưng mẫu phi với cô ta, còn người mẹ sinh ra mình lại không được hắn gọi một tiếng mẫu phi, cảm giác này giống như có một cây gai kẹt trong cổ họng, nhưng hắn không thể không biểu hiện vẻ cung kính ra bên ngoài.
Mị Nương mỉm cười gật gật đầu. Sau khi nàng đi vào, Quảng Quân An rời đi.
Đi vào trong điện, Mị Nương làm lễ chào hỏi:
- Vương gia.
Câu Việt cũng hành lễ với nàng.
Quảng Lệnh Công chỉ chỉ Mị Nương, nhìn Câu Việt cười khổ:
- Nói đến nói đi, thì ra Vương Phi còn có mắt nhìn hơn cả ta và ngươi.
Câu Việt sững sờ, hắn không biết Mị Nương và Quảng Lệnh Công đã nói với nhau những gì.
Mị Nương cũng ngây ngẩn cả người, không biết Quảng Lệnh Công có ý gì, nàng còn chưa biết việc Tổng Trấn Phủ Quỷ Thị dựng bia tuyển người đâu, vì thế nàng không khỏi kỳ quái mà hỏi lại.
- Vương gia đang cười nhạo thiếp thân à?
Thân hai người đều nghi hoặc. Quảng Lệnh Công nghiêng đầu nhìn Câu Việt, ý bảo hắn nói:
- Chuyện tại Quỷ Thị ngươi nói với Vương phi đi.
- Vâng!
Câu Việt nhận lệnh, lập tức kể rõ tỉ mỉ chi tiết tình hình cụ thể việc dựng bia tuyển người tại Tổng Trấn Phủ Quỷ Thị.
Sau khi nghe xong, trong đầu Mị Nương vẫn tràn ngập sương mù, sau khi suy tư một lúc, đành phải hỏi lại, giọng điệu hồ nghị:
- Chỉ tuyển sơn thần, thổ địa thôi sao? Không phải đánh cuộc là tinh nhuệ của bốn quân à?
- Ta vừa khen ngươi thì ngươi đã hồ đồ rồi à?
Quảng Lệnh Công cười ha hả.
- Trong đám sơn thần, thổ địa kia, không ít người có tu vi cao đâu.
- Ồ!
Mị Nương nhanh chóng nhận ra.
- Thiếp thân đã hiểu rõ, là những tu sĩ thất bại bị xa lánh.
Chỉ dựa vào điểm này, hắn vừa chỉ ra thì nàng đã tỉnh ngộ nhanh hơn đám người thế hệ Hạo Trạch, điều này đã khiến Quảng Lệnh Công lắc đầu than thầm trong lòng. Vì thế hắn dặn dò Câu Việt:
- Nếu ngươi có rãnh thì đốc thúc đệ tử Quảng gia ta bỏ qua bối cảnh cùng thân phận tiếp xúc với những người ở tầng dưới chót nhiêu một chút.
Câu Việt hiểu rõ khổ tâm của hắn, không phải vì đám người Hạo Trạch không thông minh bằng Mị Nương, trái lại, bọn họ càng thông minh hơn Mị Nương rất nhiều, nhưng có một số kiến thức lại không bằng một người phụ nữ như Mị Nương vậy, hắn đành gật đầu lĩnh mệnh:
- Vâng!
Mị Nương không biết ý tứ trong lời nói của Quảng Lệnh Công là như thế nào, nhưng đã liên quan đến đệ tử Quảng gia thì nàng không thể hỏi quá nhiều, dù sao thì cũng là chuyện khó xử của một vị “mẫu phi” như nàng. Vả lại chuyện nàng quan tâm hơn cả chính là việc của Ngưu Hữu Đức.
Nàng thử hỏi:
- Chẳng lẽ vương gia ngồi nhìn lần đánh cuộc này thất bại sao, không nghĩ cách ngăn cản?
- Cho dù bổn vương có muốn ngăn cản, nhưng lại không có cách nào ngăn cản được...
Giống như Hạo Đức Phương đã nói với Hạo Trạch, Quảng Lệnh Công cũng nói rõ ràng thế cục khó khăn hiện giờ của mình. Cho dù Mị Nương rất tán thưởng Ngưu Hữu Đức, nhưng lúc này nàng vẫn đứng ở góc độ của Quảng Lệnh Công mà cân nhắc, vì thế nàng nói:
- Nếu đã thế, vì sao vương gia lại không tiến hành trọng dụng đám sơn thần thổ địa kia, sẽ ngăn cản bọn hắn đến Quỷ Thị.
Quảng Lệnh Công thở dài khe khẽ:
- Khó lắm! Chưa nói đến việc phô bày nhược điểm “ngăn cản nhận người” trước mặt Thanh Chủ, nếu chúng ta làm như vậy, sẽ làm chấn động mạnh đến cơ cấu hiện tại của Tây quân.
Mị Nương kinh ngạc hỏi:
- Sao có thể như thế được, một đám nhân vật tầng chót không có danh tiếng gì thì làm cách nào có thể khiến cơ cấu Tây quân chấn động được?
Quảng Lệnh Công lắc đầu:
- Cái gì gọi là phe phái? Đó chính là người từ trên xuống dưới đều cùng một phe, ví dụ như chức vị Thống Lĩnh, tuy rằng bổn vương hoàn toàn không đứng ra quản trực tiếp bọn chúng đang làm cái khỉ gió gì, đành phải để cho thủ hạ của bổn vương đến quản. Tây quân có rất nhiều Đại Thống Lĩnh, nếu để bổn vương quản hết từng người từng người một thì bổn vương cũng không làm được, vì vậy cần phải có thủ hạ theo từng cấp bậc trên dưới quản lý thay, mỗi một cấp bậc đều có nhu cầu lợi ích của mình, một số lợi ích của cấp dưới. cấp trên phải đứng ra bảo vệ cho những lợi ích đó đấy, ví dụ nếu sự việc dính đến lợi ích của Nguyên Soái dưới trướng bổn vương, bổn vương cũng phải đứng ra bảo vệ lợi ích cho hắn, nếu bổn vương không bảo vệ được lợi ích cho thủ hạ của mình. Vậy thì ngươi nghĩ thử xem, Nguyên Soái đó còn nghe theo bổn vương nữa không?
Áp dụng cùng một loại đạo lý như vậy với những cấp bậc khác, những người bị xa lánh kia chính là đã rời khỏi vòng tròn lợi ích của đám đông. Vì điều này, các phe phái sẽ không dung chứa nổi đâu, nếu bổn vương mạo hiểm dùng người, cũng không phải chỉ dùng một số lượng nhỏ, ắt hẳn bổn vương cần phải có các vị trí trống để sắp xếp cho bọn họ vào đó. Điều đó có nghĩa là sẽ có rất nhiều người phải thoái vị, ngươi nghĩ xem, bọn họ sẽ chấp nhận chứ?
Một vài người thì còn đỡ, bọn họ sẽ không dám không nể mặt bổn vương, nhưng nếu động đến một số thành viên liên lụy rất rộng thì tất cả cấp dưới sẽ không phối hợp theo, chẳng lẽ bọn họ trơ mắt nhìn thấy một người bị xa lánh ngồi trên địa vị cao. Sau đó tìm bọn hắn báo thù? Mà nếu bổn vương muốn xác nhận xem ai muốn gia nhập Quỷ Thị cũng cần cấp dưới đang quản lý từng khu vực xác minh cụ thể, chẳng lẽ bổn vương có thể tự mình điều tra từng người từng người một được sao? Liên quan đến ích lợi của bản thân, sự việc liên quan đến tính mạng cả nhà, làm sao cấp dưới có thể phối hợp tốt được?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...