Phi Thiên

Khấu Miễn không thèm khách khí với Miêu Nghị làm gì nữa, cũng chẳng kéo tay áo, đột nhiên ra tay khống chế Miêu Nghị, khiến Miêu Nghị không thể lên tiếng nữa, sau đó ấn hắn ngồi xuống.

Khấu Văn Lam ngồi sát bàn với hắn thì đang lau mồ hôi lạnh trên trán, biết rõ cái tên này lớn mật, ai ngờ lá gan lại lớn đến mức độ này, thực sự không thể tin được kẻ điên này là thủ hạ của mình năm đó, vì sao lại không nhận ra sớm hơn, nếu không sẽ chẳng vận dụng quan hệ để cái thằng này lẩn vào trong Thiên Đình làm gì.

Đám người ngoài điện đều đứng dậy quan sát tình hình bên này, phần lớn người ở đây chỉ mới nghe qua sự tích vị kia làm náo loạn nghi thức đón dâu của Thiên Đế mà thôi, hôm nạy được chứng kiến tận mắt, xem như đã lĩnh hội được thâm ý, quả thực là một con chó điên, xem ra trưởng bối trong nhà dặn dò không nên trêu chọc tên này không phải là không có lý, sau này phải trốn xa kẻ điên một chút, ngay cả quyền thế và bối cảnh cũng chẳng có tác dụng mảy may gì đến hắn, ngay cả rắm cũng không bằng.

Tất cả mọi người đều nhận ra luồng pháp lực phóng ra từ trong điện điều tra đã thu lại chờ đợi phản ứng của những vị này.

Người Hạ Hầu gia nhanh chóng tụ tập tại đây, tất cả đều nhìn chăm chăm Miêu Nghị, trong mắt tràn ngập phẫn nộ, dám quấy rối tiệc chúc thọ của lão tổ!

Doanh Vô Khuyết cũng không tránh khỏi liên quan, những người gia tộc Hạ Hầu cũng quăng tia nhìn tức giận về phía hắn khiến hắn xấu hổ không thôi, chỉ có thể đưa tay chỉ vào Miêu Nghị vẫn không lên tiếng phân trần.

- Không liên quan gì đến ta, chính hắn muốn gây sự mà thôi.

Miêu Nghị chỉ đưa mắt sục sôi lửa giận nhìn hắn trừng trừng, nhưng không mắng tiếng nào, nhưng cũng không nhúc nhích.


Trong điện vôn đang vô cùng yên bình, náo nhiệt, vui mừng, đột nhiên xuất hiện thanh âm đập bàn từ ngoài điện khiên mọi người đều sững sờ.

Thiên Đế và Thiên Hậu ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài điện, Hạ Hầu Thác cũng nhìn theo, đại thân và phu nhân trong cả sảnh đường cũng phải nghiêng đầu nhìn ra ngoài đó.

Ngay sau đó, pha lẫn trong tiếng ca múa truyền ra âm thanh mơ hồ của Miêu Nghị mang theo sự phẫn nộ nồng đậm.

- Doanh Vô Khuyết, ngươi nói ai ngồi sai nơi?

Có người đã nhận ra thanh âm của Miêu Nghị. có người lại không nhận ra đây là ai, tóm lại nghe thấy ba từ Doanh Vô Khuyết nên tỏ ra vô cùng kinh ngạc, trong nháy mắt phóng từng luồng pháp lực ra điều tra một chút.

- Không có công lao, chỉ biết bất lực ỷ lại dựa vào danh tiêng của bậc cha chú, người như thế mà cũng xứng đáng mắng ta?

Đây cũng là lời nói của Ngưu Hữu Đức, cho dù không quen thuộc với thanh âm của hắn, nhưng lời nói của hắn đã gần như mắng thẳng vào mặt phần lớn con cái quan đại thần, nhiều người nhà lớn nghiệp lớn, tất nhiên sẽ có tranh giành lẫn nhau, vì thế sắc mặt của không ít đại thần bắt đầu trầm xuống.

Nhưng lông mày Thanh Chủ không nhịn được giật giật, khóe miệng lại hiện lên một tia trêu tức, kỳ thực hắn chưa từng tiếp xúc gì với Miêu Nghị, cũng chăng trao đổi với đối phương cái gì, cho dù có nói chuyện một chút, đoán chừng cũng không nhớ rõ thanh âm ngươi kia, thế nhưng không biết vì điều gì, suy nghĩ đầu tiên của hắn chính là Ngưu Hữu Đức chính là thằng khi gió tinh ranh!


Ánh mắt Thanh Chủ liếc nhìn phản ứng đám đại thần bên trong điện: sắc mặt Thiên Hậu có chút giận dữ, Hạ Hầu Thác vẫn bình tĩnh mím môi uống rượu, Hạ Hầu Lệnh ngồi quỳ phía sau Hạ Hầu Thác bắt đầu đứng dậy lần theo mép điện đi ra ngoài, Phá Quân hơi nhắm mắt, Vũ Khúc nhìn thấy phản ứng của Phá Quân, dường như hiểu rõ điều gì đó, Tư Mã Vấn Thiên ngạc nhiên, Cao Quan vẫn trưng bộ mặt thờ ơ không có biểu tình già khác, còn những đại thần khác đều lần lượt nhíu mày, bầu không khí vui mừng nâng ly cạn chén đều biến mất không còn một mống, chỉ có những Tiên Nga vẫn đang tiếp tục ca múa.

- Cũng không biết ai mới bất lực đây, chiêu nạp không được người ở Quỷ Thị, chỉ biết đánh đập nữ nhân của mình, đúng là rác rưởi, vậy mà giả vờ giả vịt ở đây à?

Lần này đến lượt của Doanh Vô Khuyết, tiếng nói vang vọng mà ai cũng nghe thấy, huống như trước đó đã có người chỉ mặt gọi tên rồi.

Cũng chính vì thế, lời nói của Doanh Vô Khuyết cũng đã gián tiếp xác nhận người vừa mắng chửi trước hắn chính là Ngưu Hữu Đức.

Không ít người im lặng, sự việc điên khùng thế này chỉ có thể xảy ra trên người của thằng kia thôi, chẳng qua theo lời mắng chửi trước đó, dường như Doanh Vô Khuyết trêu chọc Ngưu Hữu Đức trước thì phải, tên Doanh Vô Khuyết này bị làm sao thế, chẳng lẽ uống lộn thuốc?

Đại thần phái hệ của Doanh gia đều vặn xoắn lông mày, chẳng phải đã nói là không trêu chọc tên kia nữa sao? Tên Doanh Vô Khuyết này lại làm cái quỷ gì nữa, lại còn trong tình huống hôm nay.

Những người khác thì biểu hiện không có việc gì, duy chỉ có Doanh Vô Mãn đang ngồi ngay ngắn trong điện vừa nghe thấy tiếng nói của huynh đệ mình, cưỡng éo kiềm chế gương mặt dữ tợn, thậm chí còn có xúc động muốn lao ra ngoài đó chém tên kia luôn, đây là nơi nào, vậy mà lại gây chuyện hết lần này đến lần khách, ngươi là thân phận gì, mà thân phận của thằng Ngưu Hữu Đức kia lại càng hèn mọn, người ta từng nói vua cũng thua thằng liều, nhiều rận không sợ ngứa, ngươi muốn làm thế


- Ta không chiêu nạp được người sao? Nếu không phải tất cả đại thần trong triều đình đều ra tay cản trở, sao ta có thể không tuyển được dù chỉ một người chứ?

Vừa nghe thấy Ngưu Hữu Đức thốt ra những lời đó, có thể nói là làm hết thảy mọi người ở bốn phía khiếp sợ, cả một đám đại thần nhanh chóng quay đầu nhìn Thanh Chủ, lúc này mới phát hiện Thanh Chủ đang quan sát bọn họ, vì thế pháp lực vừa phóng ra đều thu về, từng người từng người đều quay sang nhìn nhau, không cần biết là chính mình đã từng có hành động cản trở Ngưu Hữu Đức nhận người hay không, hết thảy đều tỏ vẻ chính mình chưa làm việc gì hết.

Thanh Chủ liếc mắt nhìn phản ứng Hạ Hầu Thác lần nữa, trong lòng mắng thầm lão hồ ly, hắn phát hiện bộ dạng của Hạ Hầu Thác vẫn mang theo biểu tình không có vấn đề gì.

Thực ra Thanh Chủ chỉ mong sao Hạ Hầu Thách chết thật sớm, tổ chức tiệc mừng thọ cho Hạ Hầu

Thác chẳng qua bởi vì thanh danh của chính mình mà thôi, hắn không để ý việc này sẽ đi về đâu, hiện tại có người quấy rối tiệc mừng thọ của Hạ Hầu Thách, trong lòng hắn lại thầm buồn cười, ngay cả bản thân Thanh Chủ cũng không thể đánh chính diện, lại có người giúp hắn đánh, không biết bước tiếp theo thì Hạ Hầu gia sẽ đối phó với Ngưu Hữu Đức thế nào đây.

Lời nói đã đến mức đó, Thanh Chủ không thể trầm mặc được nữa, vung tay áo ra hiệu lui xuống.

Thượng Quan Thanh đứng bên cạnh lập tức Vung tay áo nói:

- Dừng lại!

Tiếng cổ nhạc tại hiện trường lập tức tắt hẳn, Tiên Nga đang ca múa khắp nơi cũng nhanh chóng lui vào trong điện, không biết đã xảy ra chuyện gì.


Thanh Chủ cất giọng lạnh nhạt nói:

- Nhìn xem có chuyện gì đang xảy ra ngoài kia, dẫn người gây chuyện đến đây.

Lúc này Hạ Hầu Lệnh bắt đầu ngồi quỳ sau lưng Hạ Hầu Thác, âm thầm bẩm báo chuyện xảy ra bên ngoài, Hạ Hầu Thác vẫn không hề có chút nào sợ hài gợn sống, bộ dạng chẳng biết gì hết.

Thanh Chủ dứt lời, Vũ Khúc ngồi xuống nghiêng đầu bẩm báo một tiếng, bên ngoài cửa điện xuất hiện một đám Thiên tướng bay vào, bọn họ đã sớm thu hết vào mắt tình huống ngoài kia.

Một gã Đại Tướng áo giáp đỏ đi đến chỗ Miêu Nghị, thò tay ý bảo Khâu Miên nhường đường, trực tiếp kéo Miêu Nghị rời đi.

Một Đại Tướng giáp đỏ khác cũng làm thủ thế mời Doanh Vô Khuyết theo vào, Doanh Vô Khuyết hơi hơi căng thẳng nói:

- Việc này không liên quan đến ta, là...

Nhưng chưa nói dứt lời, kiếm quang đã ra khỏi vỏ đặt trên cổ hắn, khiến hắn không dám nhúc nhích, sau đó hai gà Đại Tướng giáp đỏ cùng tiến lên, mỗi người kẹp một cánh tay hắn dẫn hắn rời đi, lúc này trong mắt Doanh Vô Khuyết đã hiện lên vẻ sợ hãi, nhìn đám người kia hô lớn:

- Tam đệ, mau tìm phụ thân!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui