Thanh Chủ ngạc nhiên, hỏi:
- Có ý gì đây? Thượng Quan Thanh thấp giọng bẩm báo:
- Dường như bọn họ không nói chơi, tùy ý bệ hạ muôn xử lý Ngưu Hữu Đức thê nào cũng được, Khấu gia cũng không ngoại lệ.
Thanh Chủ nhíu mày suy ngẫm, im lặng thật lâu không nói tiếng nào.
Cuối cùng thì Thiên Tần Cung vẫn không chấp nhặt với Miêu Nghị, chấp nhận việc Miêu Nghị mời chào đám nhân mà không chính thức cống hiến cho Tổng Trấn Phủ, nguyên nhân tất nhiên là bởi vì Hạ Hầu gia, còn Miêu Nghị, đại khái hắn hiểu rõ vì sao Hạ Hầu gia lại giúp đỡ mình. Cho dù ở trên Thiên Đình, sự việc này cũng thuận lợi đến bất ngờ, Thanh Chủ không lên tiếng về vấn đề này, ngay cả những vị quan to trên Thiên Đình cũng giữ miệng kín như bưng, không ai đứng ra vạch tội cả, ngay cả thanh âm nghị luận dù nhỏ nhất cũng không có, hết thảy đều đồng ý, không trở ngại gì cả.
Một tờ bố cáo “Tụ Hiền Đường” chiêu nạp rộng rãi anh tài khắp nơi dán bên ngoài Tổng Trấn Phủ mới, có rất nhiều người thay phiên nhau đến xem bố cáo, nhưng người hưởng ứng lại chẳng bao nhiều, chỉ có vài kẻ tò mò hỏi thăm xem có việc xảy ra, nhưng chẳng ai chấp nhận cuốn vào vùng nước đục của Ngưu Tổng Trấn.
Một tháng sau, trong Vương Phủ, rốt cuộc thì Khấu Lăn Hư cũng hỏi thăm:
- Tụ Hiền Đường kia đã tập hợp được bao nhiêu người rôi?
Khấu Tranh trả lời:
- Trước mắt thì vẫn chưa có ai cả.
Khấu Lăng Hư không nhịn được mà lắc đầu.
- Đều là người trưởng thành cả rồi, vậy mà không làm được việc gì đáng để yên lòng.
Thiên Ông Phủ, bên trong Cấm Viên, Hạ Hầu Thác chống cây trượng cũng có chút hứng thú hỏi một câu:
- Tụ Hiền Đường bên Quỷ Thị kia đã tụ tập được bao nhiều người rồi hả?
Vệ Xu cười đáp lại:
- Không phải không có ai đến hỏi thăm, thế nhưng chẳng ai muốn gia nhập chính thức cả.
Hạ Hầu Thác cười khà khà, giọng điệu kỳ quái:
- Đó là cơ hội cho hắn, nhưng lại chẳng thấy hắn lôi kéo người nào hết rốt cuộc thì mục đích cuối cùng của tiểu tử này là gì đây
Vệ Xu:
- E rằng cần phải quan sát thêm.
Bên trong Thiên Vương Phủ Doanh gia, trong lúc rãnh rỗi. Doanh Cửu Quang cũng hỏi thăm:
- Bên Tụ Hiền Đường kia thế nào? Tả Nhi cười ha ha, nói:
- Mất đi sự ủng hộ của Khấu gia, không có tiền, không thê lại chẳng có quền, có thể làm gì được chứ, trước mắt chẳng có lấy một người gia nhập.
Doanh Cửu Quang cười lạnh thành tiếng.
- Đúng là vớ vẩn!
Trong Thiên Vương Phủ Hạo gia, bên trong một nơi rất tỉnh lặng, Hạo Đức Phương chập rãi đi song song với Tô Vận. Sau một hồi trò chuyện, Hạo Đức Phương động tình, đột nhiên đưa tay bắt lấy vòng eo mềm mại của Tô Vận, nàng nhanh chóng rút tay lui trở về, chắp tay hành lễ, lắc đầu đầy đắng chát nói:
- Vương gia!
Vẻ mặt Hạo Đức Phương cũng tràn ngập tối tăm, trong lúc nhất thời cũng chẳng biết phải nói gì cho đúng, cuối cùng thì hắn với đại một chủ đề nhằm lướt qua chuyện này:
- Tụ Hiền Đường bên Quỷ Thị đã tập hợp được bao nhiều người rồi?
Tô Vận giữ một khoảng cách với hắn, sau đó mới trả lời:
- Tạm thời vẫn chưa có người nào gia nhập hết.
Tại Thiên Vương Phủ Quảng gia, có một người lúc nào cũng quan tâm đêm Miêu Nghị, ví dụ như Mị Nương.
Lúc Mị Nương cùng Quảng Lệnh Công cùng nhau dạo bước dưới ánh trăng. Câu Việt đến đây báo cáo một số công việc, lúc hắn rời đi, Mị Nurong liền gọi lại hỏi:
- Câu quản gia, bên Tụ Hiền Đường Quỷ Thị kia đã chiêu nạp đến đâu rồi?
Câu Việt đưa mắt nhìn Quảng Lệnh Công, thấy vị này không phản đối, liền trả lời:
- Tạm thời vẫn chưa có người nào gia nhập hết. Mị Nương hỏi tiếp:
- Không có một ai à?
Câu Việt chần chờ nói:
- Hình như là không có ai cả, cho dù có phỏng chừng cũng không được vài người.
- Tại sao lại như vậy chứ?
Mị Nương lắc đầu, dường như có chút thổn thức, nàng tựa hồ cảm thấy đáng tiếc cho Miêu Nghị, thông qua Quảng Lệnh Công, tất nhiên nàng biết không lâu sau đó người của Khấu gia sẽ rút khỏi Quỷ Thị Tổng Trấn Phủ, mà đến bây giờ thì Miêu Nghị vẫn chưa chiêu nạp được người nào.
Sau khi Câu Việt rời đi, Quảng Lệnh Công cười ha ha, hỏi:
- Hình như Vương Phi rất quan tâm đến tên Ngưu Hữu Đức đó phải không? Chẳng lẽ ngươi vẫn canh cánh trong lòng chuyện hắn không thể trở thành con rể của ngươi à? Mị Nương muốn phủ nhận chuyện này, nhưng nàng lại nghĩ, những năm gần đây Vương gia đối xử với nàng vô cùng cạnh thành, nàng cũng không cần phải che che đậy đậy làm gì, vì thế nàng gật đầu nói:
- Cũng phải, nhưng cũng không phải đầu.
Quảng Lệnh Công đột nhiên cảm thấy có hứng thú, hỏi tiếp:
- Sao lại nói vậy? Bổn Vương muôn nghe thử Mị Nương sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu. Sau một hồi trầm ngâm mới nói chậm rãi:
- Đúng là thiếp thân cảm thấy rất đáng tiếc, thú thật là, thiếp thân cảm thấy hắn và Mị nhi rất xứng đôi vừa lứa, thiếp thân cũng nhìn ra được điểm quan trọng rằng Mị nhi cũng đã động tâm với Ngưu Hữu Đức rồi. Vả lại, trong cảm nhận của thiếp thân, tên Ngưu Hữu Đức kia không phải là vật trong ao, hắn vượt qua biết bao nhiều mưa gió mới có được ngày hôm nay, thực sự không đơn giản chút nào, sao có thể để tiền đồ của mình bị vùi lấp tại Quỷ Thị được. Thiếp thân thực sự rất kỳ vọng hắn có thể làm ra được thành tựu xuất sắc đó.
- Hấp dẫn lực chú ý của quá nhiều người như vậy...
Quảng Lệnh Công lắc đầu.
- Nếu không có thể lực nào hi vọng hắn đứng lên, bổn Vương dám khẳng định rằng hắn sẽ không gượng dậy được đầu, cả đời đều bị chôn vùi ở đó, hiện tại, có rất nhiều thứ, chỉ với thực lực ít ỏi của hắn thì có phản kháng thế nào cũng vô dụng thôi.
Mị Nương nhíu mày suy tư nói:
- Nhưng không biết vì sao thiếp thân lại cảm thấy hắn sẽ không bị đặt dấu chấm hết như vậy đâu? Thời gian trước mắt còn quá ngắn ngủi, vẫn còn một quãng thời gian cực dài ở phía sau, nói không chừng sẽ có một ngày hắn hiển lộ tài năng.
Quảng Lệnh Công cười to, nói:
- Xem ra Vương Phi cực kỳ xem trọng hắn đó!
Mị Nương vẫn còn chút không phục nên hỏi thăm: - Nếu như Vương gia đã nói thế, vậy thiếp thân xin lớn gan mà hỏi một câu, nếu như chúng ta loại trừ quyền thế bối cảnh sang một bên, chỉ nói đến năng lực cá nhân, xin hỏi những ngôi sao mới nổi giống như hắn, có được mấy ai kiệt xuất bằng hắn? Thiếp thân cảm thấy, hắn là người đứng đầu trong thế hệ của mình, không biết thiếp thân nói có đúngkhông?
Nàng dựng thẳng ngón tay cái, vừa khen vừa hỏi.
Quảng Lệnh Công chỉ suy tư trong một chốc lát, gật đầu.
- Nếu ngươi không nói như thế, đúng là ngay cả khi hắn có sức mạnh, có lực ảnh hưởng đứng đầu thì thể nào?
Mị Nương ngẫm nghĩ hồi lâu, chỉ đành cười khô:
- Hoàn toàn chính xác là chẳng làm được gì cả,có lẽ thiếp thân chỉ muốn dùng hắn để chứng thực ánh mắt nhìn người cũng mình thôi, dù sao thiếp thân vẫn có chút chờ mong đối với hắn, hi vọng rằng thiếp thân sẽ không nhìn lầm người.
Quảng Lệnh Công cười ha ha lắc đầu.
- Ngươi đó! Suy nghĩ nhiều rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...