- Đổi địa bàn?
Tào Mãn đang bưng chén trà nhỏ, bỗng chốc sững sờ:
- Muốn đổi chỗ với Địa Tàng Tự?
Cho dù hắn là người rất thông mình, nhưng vẫn không hiểu nỗi trong đầu Miêu Nghị tính chơi trò gì nữa.
- Đúng vậy!
Miêu Nghị khẽ gật đầu:
- Ông chủ có thể bẩm báo với Thiên Hậu một tiếng mong Thiên Hậu có thể sắp xếp cùng bên Phật giới được chứ?
Bộ dạng Tào Mãn tỏ vẻ nghe lời thuận theo, đôi mắt khẽ rũ xuống nói tiếp:
- Ta chỉ là một thương nhân, làm sao có tư cách nói với Thiên Hậu chứ, ngươi cứ đi tìm Khấu gia bàn về chuyện này đi.
Miêu Nghị lắc lắc đầu, Khấu gia chắc chắn sẽ không bằng lòng việc này đâu, huống chi Khấu gia đã biết mình đào xới cả Tổng Trấn Phủ trở nên lộn xộn bừa bãi rồi, làm sao có thể giúp đỡ hắn gài bẫy Địa Tàng Tự đây, đây cũng không phải là việc mà bọn họ muốn làm.
- Ông chủ, chúng ta đều là người sáng suốt không cần phải nói tiếng lóng làm gì, sao ngươi lại không thể liên hệ với Thiên Hậu chứ? Chúng ta cứ nói trắng ra là tốt nhất.
Ha! Tào Mão đánh giá hắn từ trên xuống dưới, phát hiện thái độ gần đây của cái thằng này có chút không bình thường, trước kia mỗi khi nhìn thấy mình, hắn đều tỏ vẻ chú ý cẩn thận vô cùng, lúc nào cũng tạo cảm giác hắn đang sợ hãi chính mình vậy, hiện tại thì trái lại hoàn toàn, hắn ta bình chân như vại, những tên Tổng Trấn Quỷ Thị trước kia còn không dám nói như thế trước mặt mình, xem ra một khi nắm át chủ bài gì đó thì càng có tự tin nói chuyện nhỉ.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cách nói của hắn cũng làm cho Tào Mãn cảm thấy khá thư thái.
Thực chất thì hắn không thể vì chuyện cỏn con này mà trở mặt, còn nguyên nhân, vì sao Miêu Nghị biết hắn cũng biết, nhưng hắn không biết Miêu Nghị đã biết rõ lý do.
Tào Mãn hừ lạnh nói:
- Đang yên đang lành, tại sao đổi nơi khác làm gì chứ? Quỷ Thị Tổng Trấn Phũ đã sừng sững bao nhiêu năm rồi, lần đầu tiên ta nghe nói đổi sang Địa Tàng Tự đó, nếu ngươi không nói ra lý do thích hợp, phỏng chừng chẳng ai muốn nhúng tay vào chuyện này cả, hơn nữa Thiên Nhai ghi chép về đại nhân cũng không mấy tốt đẹp, tốt nhất là cứ ở Quỷ Thị đi.
Ngụ ý là ngươi cứ lăn lộn trên địa bàn của ta đi.
Miêu Nghị:
- Mặc dù là nói vậy, nhưng ta có quá nhiều kẻ thù, phố xá Tổng Trấn Phủ vô cùng sầm uất đông đúc ở đây không an toàn, còn Địa Tàng Tự lại tương đối yên tĩnh.
Tào Mãn:
- Người Phật giới không muốn nhúng tay vào chuyện Thiên Đình, bởi vì bọn họ muốn lánh mặt tìm đến sự yên tĩnh, ngươi lại muốn đưa một nơi vô cùng náo nhiệt như vậy để người ta quản lý, sao bọn họ có thể đồng ý được? Huống chi, chỉ vì việc này mà lại làm phiền đến Thiên Hậu, ngươi cảm thấy thích hợp không?
Tào Mãn cười lạnh thành tiếng, thái độ của hắn cốt để Miêu Nghị bóp nát ý định trong đầu mình đi.
Miêu Nghị chậm rãi nói tiếp:
- Kỳ thực chỉ cần ông chủ bẩm báo một tiếng, ở phương diện này sẽ mê mặt ông chủ thôi.
Tào Mãn vẫn một mực từ chối:
- Tín Nghĩa Các không nhúng tay vào chuyện này.
Miêu Nghị vẫn không chịu buông tha nói tiếp:
- Quan trọng là nếu Thiên Hậu không đồng ý, vậy thì cho dù Phật giới có đồng ý cũng vô dụng thôi!
- Ồ!
Tào Mãn nghe thấy trong giọng nói của Miêu Nghị có hàm ý gì đó, hắn bưng trà chậm rãi thưởng thức vài ngụm, sau đó mới đưa ra câu trả lời thuyết phục pha đầy ẩn ý:
- Ngươi vốn lệ thuộc trực tiếp sự quản hạt của Thiên Tẫn Cung, chỉ cần bẩm báo cho Thiên Tẫn Cung là được rồi, cần gì vẽ vời cho thêm chuyện chứ.
Hắn muốn nhìn thử xem Miêu Nghị đã liên hệ với Phật giới thế nào.
Miêu Nghị chợt sửng sốt, cuối cùng cũng hiểu rõ, người ta không thể chỉ dẫn mình quá rõ ràng, chuyện này vẫn cần hắn báo lên trên, nhưng sẽ ngấm ngầm giúp đỡ hắn giải quyết chuyện này với Thiên Hậu, lúc này hắn mới chắp tay cảm ơn:
- Ông chủ dạy phải, ngày khác ta lại đến quấy rầy.
Hắn vừa dứt lời liền muốn rời khỏi. Nhưng Tào Mãn lại gọi một tiếng giữ hắn lại:
- Không vội có một chuyện cần lời giải thích của đại nhân.
Miêu Nghị khẽ giật mình, lại ngồi xuống hỏi:
- Có chuyện gì sao?
Tào Mãn buông chén trà nhỏ, nói:
- Dạo gần đây Quỷ Thị xảy ra một số việc, có người đã phá hư quy củ xưa nay của Quỷ Thị. Người thì hạ độc trong quán trà của chủ quán khiến việc làm ăn của họ phải đình chỉ, kẻ thì cưỡng ép môn phái người ta, hay bắt trói gia quyến của người ta nhằm áp chế. Thủ đoạn biến ảo “mua bán” cửa hàng, chẳng khác nào những tay lừa đảo có hạng, theo những gì mà ta điều tra được thì tên thủ hạ dưới trướng của ngươi Từ Đường Nhiên không thoát khỏi liên quan đến việc này. Hiện tại có người tìm đến Tín Nghĩa Các đòi lại công bằng, ta là người đứng đầu cũng phải làm rõ việc này, đại nhân nói phải làm sao đây? Nếu đại nhân không ra tay, tất sẽ có người đi vào đại lao ngồi.
- Sao cái tên này làm việc không hề có quy củ gì hết vậy?
Miêu Nghị giận dữ đến đen mặt, nhưng sau đó lại buông tiếng thở dài:
- Nhưng mà việc này không thể trách Từ Đường Nhiên được, bởi vì ta dặn hắn mua một vài cửa hàng tại Quỷ Thị, có lẽ trong tay hắn có quá ít tiền, vì thế không để chi trả tất cả các khoản được. Bởi thấy hắn làm việc việc qua mức vội vàng. Sau khi trở về ta sẽ cảnh cáo hắn, lần sau sẽ không làm như thế nữa.
- Lần sau không làm như thế nữa? Chẳng lẽ Tổng Trấn đại nhân còn muốn có làm tới hả? Trước tiên, chúng ta giải quyết việc này cho xong đi.
Tào Mãn không thèm khách sáo nói thẳng.
- Đã nuốt vào những gì thì nhả ra thứ đó, hủy bỏ mệnh lệnh uy hiếp thiên binh thiên tướng đi, lập tức thả người nhà của bọn họ ra, hắn phải giải quyết hết tất cả những việc này, ta mới có thể nhìn mặt mũi của đại nhân mà tha thứ cho hắn một lần, nếu không thì đừng trách Tín Nghĩa Các không khách khí.
Nếu không phải bởi vì nguyên nhân đặc thù, bên Tín Nghĩa Các không muốn làm mất mặt Tổng Trấn Phủ, làm sao hắn nói nhiều đến vậy làm gì.
Miêu Nghị vui vẻ hỏi lại:
- Ở tại Quỷ Thị này, những việc cưỡng chế ép buộc luôn diễn ra mỗi ngày, vì sao đến phiên ta thì lại không được làm chứ?
Tào Mãn:
- Quy củ chính là quy củ, người Tổng Trấn Phủ không thể nhúng tay vào việc mua bán trong Quỷ Thị.
Miêu Nghị không giữ được nụ cười nữa, hắn nói chậm rãi:
- Quy củ cũng không năm ngoài tình người, dù sao cũng phải để cho con người ta có con đường sống chứ.
Lời nói của hắn mang theo hàm ý nêu ngươi không cho ta sống, việc gì ta cũng có thể làm được.
Tào Mãn:
- Ngươi đang muốn uy hiếp ta đó sao?
Miêu Nghị:
- Ta đâu dám! Không có tài nguyên tu luyện, làm sao ta tiếp tục tu hành được nữa, dù sao cũng phải cho ta một con đường sống chứ?
Tào Mãn hỏi lại:
- Không lẽ Khấu gia thiếu tài nguyên tu luyện à?
- Trước kia thì không thiếu.
Khi Miêu Nghị nói đến đây, vẻ mặt mất đi sự hào hứng vốn có, hắn bưng chén trà nhỏ lên nhấp một ngụm:
- Ta vừa nhận được tin tức từ Khấu gia. Sau này Khấu gia sẽ cung cấp tài nguyên tu luyện cho ta nữa, đợi đến khi ta tìm được đội ngũ đồng y trấn giữ Tổng Trấn Phủ, số nhân mà Khấu gia cũng sẽ rút lui khỏi đây.
- Ồ...
Tào Mãn hơi hơi ngạc nhiên, hỏi Miêu Nghị, giọng điệu kỳ lạ.
- Có chuyện gì đã xảy ra rồi sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...