Phi Thiên

- Kim Thánh chủ! Ta muốn vào ở Tây Viên một thời gian, lục đạo có chuyện gì thì tới Tây Viên tìm ta!

Lần nữa sau khi kết thúc liên hệ với Miêu Nghị, trong lầu các Dương Khánh đứng gần cửa sổ thanh minh trước với Kim Mạn hướng đi kế tiếp của mình.

Tây Viên chính là một cái vườn ở phía tây nơi này cố ý để trống. Lần này bởi vì chuyện Miêu Nghị tạm thời thành lập trung khu tin tức của lục đạo, các loại tin tức từ bên ngoài bao gồm Quỷ Thị bên kia chỉ cần người của lục đạo bên ngoài có thể biết được đều sẽ truyền tới đây.

Kim Mạn vừa nghe liền hiểu, đây là muốn đi xử lý các lộ tin tức, nhìn thấy Dương Khánh mặt đầy vẻ mệt mỏi hai mắt lại vẫn như cũ lấp lánh có thần, cau mày nói:

- Ngươi bao lâu không nghỉ ngơi rồi? Chuyện xử lý tin tức giao cho người phía dưới đi làm là được, không cần ngươi tự mình nhúng tay. Nếu ngươi không yên tâm, ta sẽ đi đốc thúc nhiều, sẽ không làm hỏng việc!

Lời này vừa nói ra, Thanh Cúc đang thu dọn đồ đạc trên lầu các, theo bản năng chợt dừng tay, liếc mắt nhìn hai người bên này có vẻ kinh ngạc, nhất là trên dưới quan sát thoáng qua Kim Mạn, dáng người uyển chuyển một thân váy dài là lướt, quan sát nhiều hơn biến hóa trên mặt nàng.

- Tu sĩ chúng ta chẳng lẽ không nghỉ ngơi còn có thể chết hay sao?


Dương Khánh cười ha hả.

- Ngươi...

Kim Mạn trên mặt hơi lộ ra ý tức giận, rất muốn nói ngươi còn cứ tiếp tục chịu đựng như vậy sẽ biến thành lão già thì hỏng bét. Lúc mới tới là một nam nhân cường tráng như hổ, mới bao lâu, đã biến thành hai bên tóc mai hoa râm, ngay cả người bên cạnh đều nhìn không được. Miêu Nghị cho ngươi cái gì, mà ngươi bán mạng cho hắn như thế?

Nhưng mà có mấy lời không tiện nói ra miệng, cuối cùng là nuốt xuống.

- Cứ như vậy đi!

Dương Khánh vui vẻ khoát tay, ra hiệu không cần khuyên nữa.

Hắn cũng không muốn ở không đi gây sự, mà là tiếp nhận Miêu Nghị tại Quỷ Thị bên kia yêu cầu gặp thời ứng biến. Đến lúc đó sẽ phát sinh cái gì bên này cũng không thể dự liệu. Dương Khánh hắn không ở hiện trường, không phải cứ chuyện gì đều quay đầu từ từ thương lượng với bên này, sau đó mới quyết định. Kế tiếp toàn bộ cần dựa vào Miêu Nghị tự mình đi ứng phó, mà bên này có thể làm chỉ là tập hợp tất cả tin tức có thể thu thập được của lục đạo cho Miêu Nghị, thuận tiện cho Miêu Nghị nắm bắt nhiều một chút tình huống để làm ra phán đoán tương ứng!

Nhưng mà bên này cũng không có khả năng đưa cho Miêu Nghị toàn bộ tất cả tin tức hỗn loạn, Miêu Nghị ở đâu ra nhiều thời gian để phân biệt những tin tức phức tạp như thế? Mà giao cho người của lục đạo đi chỉnh lý Dương Khánh lại không yên lòng, không làm gì khác hơn là tự mình đi chỉnh lý, những tin tức vô dụng đều loại bỏ. Còn nếu hắn cảm thấy hữu dụng thì sửa sang lại cho Miêu Nghị, thuận tiện cho Miêu Nghị nhanh chóng nắm giữ tình huống, hy vọng có thể ở thời điểm nào đó trợ giúp Miêu Nghị một tay!

Người còn chưa đi tới cửa Tây Viên, Thanh Cúc đuổi theo, nói một câu khó hiểu:

- Sợ là phải chúc mừng đại nhân!

- A!

Dương Khánh vừa đi vừa hỏi:


- Có gì vui sao?

Thanh Cúc nhìn phản ứng của hắn cười như không cười nói thêm một câu:

- Nô tỳ nhìn Kim Mạn Thánh chủ tựa hồ động tình với đại nhân!

Dương Khánh sửng sốt, dừng lại bước chân, ngạc nhiên nhìn nàng, ngay sau đó cau mày nói:

- Khi nào thì ngươi học được cách nói chuyện loạn bậy như vậy?

Thanh Cúc:

- Đại nhân là nam nhân, cỏ lẽ không để ý, nhưng nô tỳ là nữ nhân, nữ nhân tự nhiên là hiểu biết về nữ nhân hơn! Nô tỳ nhìn Kim Mạn kia đối xử với đại nhân chính là có ý đó! Dù sao gần đây luôn cảm thấy nàng có điểm khác lạ, có chuyện hay không có chuyện đều muốn gặp mặt đại nhân!

- Nói hươu nói vượn, nàng có thể coi trọng ta?

Dương Khánh tự giễu một câu, lại trừng mắt cảnh cáo:


- Sau này chớ nói nhảm lung tung, để người ta nghe được không tốt!

Lắc lắc đầu, lại chỉ chỉ Thanh Cúc nói, mới tiếp tục đi về phía trước. Kim Mạn hắn ít nhiều hiểu qua một điểm, là một nữ nhân tâm cao khí ngạo, tu vi cao thâm, quyền cao chức trọng, từng trải qua mưa máu gió tanh, lại là tuyệt sắc, nghe đồn nam nhân từng ái mộ theo đuổi nàng nhiều đếm không xuể, kết quả nữ nhân này đều không thèm liếc nhìn một người, làm sao có thể coi trọng Dương Khánh hắn, hắn thấy, về tình về lý đều không có gì để coi trọng Dương Khánh hắn... hắn trước sau như một giỏi về vấn đề phân tích lý trí!

Thanh Cúc nhìn theo bóng lưng hắn sải bước rời đi, bất đắc dĩ buông tiếng thở dài thầm nghĩ: “Hy vọng là ta nhìn lầm đi!”

Sau khi cắt liên hệ với Dương Khánh, Miêu Nghị lại đi tới trước bức họa Từ Đường Nhiên hiến tặng kia ngắm nhìn, trong đầu óc lại đang suy nghĩ về cuộc nói chuyện với Dương Khánh vừa rồi.

Dương Khánh trước tiên chủ động tạ tội với hắn, chuyện lần này đều bởi vì hắn dự liệu sai lầm, không rõ quan hệ liên hợp cạnh tranh giữa Tứ Đại Thiên Vương, mới làm cho lớn chuyện như vậy, cứ thể làm cho Miêu Nghị gặp phải nguy hiểm cực lớn. Sau khi hai lần ba lượt thỉnh tội, lại đồng dạng bởi vì quan hệ cạnh tranh giữa bốn đại Thiên Vương cũng giúp hắn lĩnh ngộ một chút bố cục của thiên đình và Phật giới bên kia... nên lần nữa đề xuất một số đề nghị, hy vọng Miêu Nghị có thể nắm lấy ba điểm.

Một là, đội ngũ lục đạo của Quỷ Thị làm ở bên

kia coi như đến nơi đến chốn, hẳn không có để lộ thân phận. Chỉ cần Miêu Nghị hắn bên này không nhả, bất kể thế lực phương nào muốn dò tra đều không dễ dàng điều tra ra. Mà động tác lớn như vậy cũng rất khó để người ta tin tưởng là Miêu Nghị hắn có thể làm được, sẽ chỉ làm cho các thế lực lớn nghi thần nghi quỷ lẫn nhau...Mà đây là cơ hội, là cơ hội để Miêu Nghị bứt ra thoát khỏi vòng xoáy. Mặc dù vòng xoáy là do chính Miêu Nghị khuấy lên, nhưng Miêu Nghị ở trong mắt các phương thế lực quá mức nhỏ bé, cho nên còn có khả năng rất lớn không xen vào, không ngại tiếp tục quấy đục nước, để các phương thế lực tự mình tiếp tục giày vò. Còn Miêu Nghị hắn bởi vì quá nhỏ bé trong mắt các phương thế lực nên trong loại vòng xoáy này ngược lại dễ dàng bị bỏ qua không ai để mắt đến. Cộng thêm có bối cảnh của Khấu gia, cũng không ai dám công khai làm xằng làm bậy với Miêu Nghị...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui