Từ Đường Nhiên thở dài:
- Tổng trấn đại nhân có chuyện lặng lẽ ly khai rồi, lệnh ta trấn giữ trực thủ vệ, không phải là nhớ nàng mới len lén chạy ra ngoài đây thôi sao.
Trong mắt Như Sương lập tức lóe lên một chút cảnh giác, trong miệng lại ngọt như đường phèn hỏi:
- Thân là Quỷ Thị tổng trấn, còn cần lặng lẽ ly khai? Có phải là có chuyện gì không hay?
- Ách...
Từ Đường Nhiên lại ha ha cười nói:
- Không nên hỏi, đừng hỏi.
Đưa tay nâng cằm của nàng lên, liền định hôn môi.
Song lần này, Như Sương rõ ràng không phối hợp, quay đầu đi:
- Đại nhân rõ ràng không tín nhiệm thiếp thân!
Dứt lời, mặc cho Từ Đường Nhiên lời ngon tiếng ngọt dỗ thế nào cũng đều vô dụng, chỉ xoay thân không để ý tới, dường như tức giận rồi.
Từ Đường Nhiên dường như quá sủng ái nữ nhân này rồi cuối cùng “Hảo hảo hảo” thỏa hiệp, ôm nàng rỉ rỉ bên tai nàng thấp giọng nói:
- Nói cho nàng biết cũng được, ngàn vạn lần không được ra ngoài nói lung tung.
Như Sương quay trở về mị hắn một cái, thân thể mềm mại quay trở về, đối mặt ôm nhau trở lại:
- Thiếp thân cô đơn đơn có một người, ở Quỷ Thị nơi này ngay cả cửa cũng không dám ra ngoài, có thể nói cho người nào đây, thiếp thân chẳng qua là cảm thấy kỳ quái, đường đường là Quỷ Thị tổng trấn tại sao phải lặng lẽ rời đi.
Từ Đường Nhiên chép miệng một cái đắn đo nói:
- Thật ra ta cũng không quá rõ tổng trấn đại nhân cụ thể là đi làm gì rồi.
Vừa nghe lời này, Như Sương thoáng một cái thân mình uốn éo liền định bò dậy, gương mặt yêu kiều oán trách:
- Đại nhân vẫn không tín nhiệm thiếp thân.
Từ Đường Nhiên dùng sức mạnh ấn nàng xuống:
- Không lừa gạt nàng, ta nói là sự thật đấy.
Như Sương uốn éo người không thuận theo:
- Thiếp thân không tin, ngài thân là Phó tổng trấn, làm sao có thể không biết.
Từ Đường Nhiên ôm chặt nàng không thả.
- Là thật, cụ thể ta thật sự cũng không rõ, nàng đừng nhìn ta là Phó tổng trấn, trên thực tế Dương Triệu Thanh mới là tâm phúc chân chính của tổng trấn đại nhân, có một số việc tổng trấn đại nhân căn bản sẽ không nói cho ta biết. Bất quá ta thật ra trong lúc vô ý nghe được một chút cuộc trò chuyện giữa tổng trấn đại nhân và Dương Triệu Thanh, biết đại khái tổng trấn đại nhân đi nơi nào.
Dáng người nũng nịu của Như Sương chợt ngừng, hừ hừ nói:
- Đàn ông các ngươi không một ai là thứ tốt cả, đường đường tổng trấn, không có ở trong Quỷ Thị, khẳng định chạy đi lêu lổng nơi nào rồi phải không?
Từ Đường Nhiên:
- Cái gì lêu lổng, nàng nghĩ đi đâu vậy? Ta dường như nghe nói có quan hệ cái gì với Nam Vô môn, dường như muốn đi U Tuyền tìm thứ gì đó, nói là có chút nguy hiểm cái gì đó, phải tìm chọn nhiều người đi, cụ thể ta thật không có nghe rõ, cũng nghe không hiểu ý gì, cũng không dám nghe nhiều.
Hay cho một trận lừa dối lấp lửng bịp bợp nai già, cuối cùng cũng trấn an người đẹp trong lòng xuống, lại túm lấy chơi đùa một trận cho đã lòng heo, cuối cùng mới dọn dẹp xong nhanh nhẹn ly khai.
Ra khỏi phòng, con mắt lạnh lùng của Từ Đường Nhiên liếc nhìn quay trở về, không nhanh không chậm rời đi.
Như Sương quần áo xốc xếch đứng ở phía sau cửa nghiêng tai lắng nghe, xác nhận Từ Đường Nhiên rời đi rồi, xoay người nhanh chóng móc ra tinh linh...
Địa Tạng tự, trong Phật điện u ám, trước phật dưới một đạo quang trụ, Mị cơ ngồi xếp bằng tĩnh tọa thu lại tinh linh trong tay xong, lại nhanh chóng móc ra một cái tinh linh khác liên hệ với bên ngoài.
Cực Lạc giới, Ngọc Phật tự, trên đỉnh núi liên miên mây mù phập phồng, dưới mặt trời nóng cháy gay gắt, cũng có từng đạo cầu vồng rực rỡ vắt ngang bầu trời, thoáng nhìn như tiên cảnh.
Ngẫu nhiên có thể nghe thấy tiếng chuông sâu lắng kéo dài, giữa dãy núi chung quanh thỉnh thoảng có thể thấy linh cầm bay lượn, một hai con hạ xuống đầm nước xanh biếc canh thác uống nước.
Ngọc Phật tự là hạch tâm chủ trên đỉnh núi cao nhất, trắng nõn như ngọc, mỗi một vùng đất một cục gạch, một tấm ngói một cái cột kèo đều tựa như từ một khối ngọc thạch điều khắc thành, không nhiễm một hạt bụi trần. Cả tòa chủ tự không ngờ toàn bộ là do nguyện lực dính kết thành, cực kỳ đồ sộ và hoa mỹ.
Trong Chủ Điện ngoại trừ đối diện đại môn có trên vách là pho tượng Phật chủ to lớn ra, trên vách chung quanh đều là Phật nữ Phi Thiên đồ thân đeo chuỗi ngọc, các loại tư thái xinh đẹp uyển chuyển.
Trên liên hoa bảo tọa, Bạch y thiếu nữ tay cầm tinh linh đứng dậy, phiêu nhiên hạ xuống trong điện, mặt mày thanh lệ vô song, áo tơ trắng như tuyết, dường như một đóa Bạch Liên hoa mọc ra từ ao nước bùn mà không nhiễm mùi bùn, nhẹ nhàng một bước như tĩnh thủy nhẹ lan ra, loại tinh thuần tố nhà đó khiến cho người nhìn mà tâm tính nhộn nhao.
Bất cứ người nào nhìn được cảnh này cũng đều sẽ âm thầm tán thưởng một tiếng, khen hảo cho một vị thiếu nữ xinh đẹp thế gian thanh thuần vô song. Thế nhưng chính là một vị thiếu nữ xinh như vậy, lại làm cho chúng sinh sợ run, sùng bái. Đấy chính là một trong những cự đầu của Phật giới, chính là Ngọc Diện Phật Ngọc La Sát.
Vì sao toàn bộ La Sát Môn trên dưới không thấy được một nữ nhân già cả, Hoan Hỉ Thiện Thái bổ chỉ đạo không nói cho người ngoài biết. Tóm lại đều là do có thuật trú nhan. Mà Ngọc La Sát lại tu luyện đến trình độ phản lão hoàn đồng rồi.
Trên dáng ngoài thanh lệ đó của Ngọc La Sát, duy nhất có thể phát giác điểm khác biệt so với bề ngoài tuổi tác e rằng chỉ có trong cặp con mắt sáng trong suốt của nàng, nội liềm vẻ uy nghi ngẫu nhiên lộ ra, lộ ra vẻ thâm trầm không hợp với tuổi tác.
- Nam Vô môn... U Tuyền...
Từng bước đi như tình thủy vi lan, Ngọc La Sát môi phát ra ngôn ngữ như tiếng nỉ non một hồi, cuối cùng bước chân dừng lại, trong điện không có gió mà tự động, ngoài điện dưới mái hiên rủ xuống từng cái linh đang màu trắng do nguyện lực tạo thành theo gió thổi vang lên tiếng “Leng keng leng keng” trong trẻo.
Nhanh chóng có một bóng người đáp xuống ngoài điện, một mỹ mạo phụ nhân ăn mặc lộ liễu điển hình cho trang phục đệ tử La Sát Môn lắc mông uốn chân đi vào, cách Ngọc La Sát vài bước liền dừng lại, khép Lan Hoa Chỉ trước bộ ngực hơi hơi khom mình thi lễ.
- Ngọc phật.
Ngọc La Sát thờ ơ, ánh mắt sâu sắc, giọng nói rõ ràng uyển chuyển:
• Tuyết Ngọc, Mị cơ có khả năng không phụ bản tôn nhờ cậy, thật tìm đã dò hiểu ra được chút gì đó rồi.
Được xưng là Tuyết Ngọc phụ nhân bỗng nhiên ngẩng đầu, có chút khó tin đặt câu hỏi:
- Chẳng lẽ thật sự tồn tại?
Ngọc La Sát trầm ngâm nói:
- Không biết, mẫu thân lúc còn sống cũng chỉ nói từng có cao tăng đồng môn không thể chịu nổi Thiên Ma Vũ mê của người mê hoặc, lỡ miệng nói lộ ra, sau đó tỉnh ngộ lại lại nói bừa nói bãi có phải thật vậy hay không mẫu thân cũng không có thể xác nhận được. Nhưng mà hành vi của Yêu Tăng Nam Ba sau đó dường như thật sự là đang tìm cái gì đó. Ta sau đó cũng thử tìm kiếm qua, nhưng mà chẳng hề phát hiện bất kỳ đầu mối nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...