Nghe nói có liên quan với Tần Vi Vi, Công Tôn Vũ nhất thời ngứa ngáy trong lòng, đưa tay nắm lấy cổ tay Tiền Lưu Phương, trợn mắt nói:
- Vì sao Tiền huynh ấp a ấp úng, chẳng lẽ Vũ chiêu đãi không chu toàn?
- Công Tôn huynh đã không có tư tình gì với Tần Vi Vi, Tiền mỗ thật không cần thiết nhiều chuyện tự tìm phiền phức.
- Chẳng lẽ Tiền huynh không tin được Vũ, sợ Vũ tiết lộ ra ngoài sao?
- Công Tôn huynh suy nghĩ quá nhiều.
- Tiền huynh, chuyện hôm nay giữa hai ta chỉ có trời biết ngươi biết ta biết, Vũ tất sẽ không loạn truyền ra ngoài.
Tiền Lưu Phương vẫn lắc đầu, quyết không chịu nói.
Công Tôn Vũ cơ mặt giật giật, cuối cùng nhắm mắt thừa nhận nói:
- Không dối gạt Tiền huynh, đúng là Vũ ái mộ Tần sơn chủ đã lâu, chẳng qua là chuyện liên quan đến danh dự sơn chủ, Vũ không dám nói bừa, mong rằng Tiền huynh thông cảm!
- Sao không nói sớm?
Tiền Lưu Phương trợn mắt oán giận, lúc này buông chén rượu xuống, dáng vẻ vì bằng hữu đao cắm hai bên sườn cũng cam lòng, thần thần bí bí nhìn chung quanh một chút, sau đó châu đầu ghé tai nói nhỏ với Công Tôn Vũ:
- Phủ chủ được điện chủ coi trọng, thân kiêm hai phủ, tay cầm tài nguyên tu hành hai phủ. Các lộ phủ chủ Trấn Ất điện lại không ai nổi trội, ngoại trừ có kẻ tu vi đột nhiên tăng mạnh, bằng không chừng mấy trăm năm sau, một khi điện chủ may mắn lên chức, vốn điện chủ hết sức thưởng thức phủ chủ, chức điện chủ Trấn Ất điện ắt sẽ thuộc về phủ chủ. Nếu Công Tôn huynh kết làm bạn lữ tu hành với Tần Vi Vi, đến lúc đó làm sao phủ chủ có thể không chiếu cố. Đến lúc đó Công Tôn huynh chấp chưởng một phủ tự nhiên không nói làm gì.
Công Tôn Vũ buông lỏng tay đối phương ra, còn tưởng rằng là chuyện gì, chuyện này ai mà không nhìn ra. Cho dù là Dương Khánh không làm điện chủ, bất kể người nào kết thành bạn lữ song tu với Tần Vi Vi, nhất định Dương Khánh cũng sẽ chiếu cố, còn cần người khác nói sao!?
- Tiền huynh nói chính là chuyện này ư?
Công Tôn Vũ cau mày hỏi.
Tiền Lưu Phương bất chấp hết thảy, nói tiếp:
- Người bình thường muốn bám lấy leo lên dựa vào quan hệ này, e rằng phủ chủ sẽ không yên lòng. Nhưng Công Tôn huynh ngươi lại khác, vốn huynh xuất thân là tùy tùng phủ chủ, được phủ chủ tín nhiệm, lại kết giao với Tần Vi Vi nhiều năm, chỉ còn ngăn cách bởi một tầng cửa sổ bằng giấy mỏng mà thôi, so với người khác có thể nói là làm chơi ăn thật. Bằng vào quan hệ giữa hai ta, đương nhiên ta rất vui nhìn thấy huynh đạt thành ý nguyện, mà bây giờ chuyện xảy ra biến cố, Tiền mỗ không thể không gấp gáp vì Công Tôn huynh!
Biến cố? Công Tôn Vũ nghi ngờ hỏi:
- Biến cố gì vậy?
Tiền Lưu Phương kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ Công Tôn huynh đơn thuần như vậy, không biết trên đời có hai chữ tình địch ư?
- Tình địch?
Công Tôn Vũ lộ ra vẻ khẩn trương hỏi thăm.
- Ta hỏi ngươi, có biết chuyện Tần Vi Vi cất nhắc Diêm Tu làm động chủ Đông Lai động không?
Diêm Tu?
Tự nhiên Công Tôn Vũ biết chuyện này, nhớ tới tình cảnh lúc trước Tần Vi Vi gặp nạn ở Đông Lai động, y bắt gặp Diêm Tu giữa đường, đánh một thương khiến cho lão quỵ xuống đất vẫn còn rành rành trước mắt.
Đối với lão đầu tử nghẹn ngào tự xưng lão hủ vô năng kia, Công Tôn Vũ rất là coi thường:
- Tình địch theo lời Tiền huynh không phải là chỉ Diêm Tu chứ, chỉ bằng lão cũng muốn chấp chưởng Đông Lai động ư? Sợ là không dễ dàng như vậy, chẳng lẽ coi Miêu Nghị là phế vật sao? Không phải là ngươi không biết Miêu Nghị, ngay cả sơn chủ Hùng Khiếu các ngươi hắn cũng không coi ra gì, chỉ là một Diêm Tu làm sao có thể trấn áp được hắn. Nếu như ta đoán không sai, chỉ sợ hôm nay Đông Lai động vẫn còn là Miêu Nghị đang làm chủ, Diêm Tu đừng mơ tưởng nhúng tay vào, lão già kia cũng xứng hai chữ tình địch sao, Tiền huynh không quá chén chứ?
- Hồ đồ! Ngươi thật là hồ đồ!
Tiền Lưu Phương ra vẻ đau lòng ôm đầu, chỉ chỉ về phía Công Tôn Vũ một trận:
- Ta không phải là đang nói Diêm Tu, ta muốn nói chính là Miêu Nghị, chẳng lẽ ngươi còn không nhìn ra?
Miêu Nghị? Công Tôn Vũ ngạc nhiên, chợt lắc đầu cười to nói:
- Ta rõ ràng chuyện của Trấn Hải sơn hơn ngươi, Miêu Nghị không có khả năng.
Chỉ suýt chút nữa y đã nói ra Miêu Nghị là một người không biết trên dưới, lúc nào cũng đối nghịch với Tần Vi Vi, nếu không phải Dương Khánh đè ép, hai người đã sớm trở mặt.
- Vì sao lại không có khả năng!?
Tiền Lưu Phương kể ra một hơi:
- Chẳng lẽ Công Tôn huynh còn chưa nhìn ra được sao? Nếu Công Tôn huynh biết năng lực Diêm Tu không thể nào nắm Đông Lai động trong tay, vậy tại sao Tần Vi Vi phải phá cách cất nhắc lão làm động chủ? Chuyện rất rõ ràng, Tần Vi Vi là đang chiếu cố Miêu Nghị! Tại sao chiếu cố Miêu Nghị? Ta nghe được một ít lời đồn đãi ở bên ngoài, kể từ sau lần trước Miêu Nghị liều mình cứu Tần Vi Vi, Tần Vi Vi đã có tình ý với hắn, cho nên mới chiếu cố như vậy. Nếu Công Tôn huynh có ý với Tần Vi Vi, vì sao không phát giác ra? Lời đồn đãi, trong lòng có ý gì gì đó toàn là lời nói hươu nói vượn y bịa đặt ra, tên Tiền Lưu Phương này là phụng mệnh Hùng Khiếu tới để khích bác Công Tôn Vũ.
- Tiền Lưu Phương, chẳng lẽ ngươi là do Hùng Khiếu phái tới khích bác ly gián?
Công Tôn Vũ đột nhiên vỗ bàn đánh rầm, lạnh lùng quát.
Ân oán giữa Hùng Khiếu và Miêu Nghị đã công khai khắp thiên hạ, vào lúc này Tiền Lưu Phương chạy tới nói chuyện này khiến cho Công Tôn Vũ muốn không nghi ngờ cũng khó, y lại không phải người ngu.
- Thật sự là chó cắn Lữ Đồng Tân, làm ơn mắc oán!
Tiền Lưu Phương cũng thình lình đứng lên, chỉ vào mũi Công Tôn Vũ giận dữ quát:
- Vốn lúc đầu ta không muốn nói, là ngươi muốn ép ta nói. Ta nói ra rồi, ngươi lại nói ta khích bác ly gián. Hừ! Công Tôn Vũ, ngươi quá coi trọng bản thân mình rồi, khích bác ly gián ư, cho dù là giữa sơn chủ chúng ta và Miêu Nghị có thù oán, cần gì phải tới tìm ngươi khích bác ly gián? Sao ngươi không xem lại cân lượng của mình, còn nói ta đây khích bác ly gián ngươi. Ngươi có thể giết được Miêu Nghị hay sao, ngươi là đối thủ của Miêu Nghị sao?
Người có thể được phái tới khích bác ly gián, quả nhiên có bản lãnh không vừa.
Bồ Tát đất còn có khi phải nổi nóng, hiện tại bị người khinh bỉ như vậy, sắc mặt Công Tôn Vũ trầm xuống:
- Không tiễn!
- Cáo từ!
Tiền Lưu Phương cũng vỗ bàn xoay người, tung cước đá ghế ngã lăn, thở hồng hộc rời đi.
Nhìn theo bóng Tiền Lưu Phương biến mất bên ngoài sảnh, sắc mặt Công Tôn Vũ thoạt trắng thoạt xanh.
Sau khi nguôi giận, Công Tôn Vũ suy nghĩ một chút lời của đối phương cũng không phải là không có lý. Biết mình thật sự không phải là đối thủ của Miêu Nghị, Hùng Khiếu cần gì phải tìm mình làm đối tượng khích bác ly gián?!
Miêu Nghị ư? Trong suy tư Công Tôn Vũ thình lình nhớ lại tình hình lúc trước ở Trấn Hải sơn, khi đó dường như Tần Vi Vi bởi vì Miêu Nghị mà tỏ ra thất thố khác thường. Tại sao nàng thất thố, chẳng lẽ là...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...