- Đi thanh lâu? Giở trò quỷ gì?
Miêu Nghị đứng dậy xuống giường, không hiểu nổi Dương Khánh đang chơi thứ gì, nhíu tít đầu mày đi tới đi lui.
Dương Triệu Thanh:
- Còn có một chút chi tiết được phân phó, thuộc hạ quay trở về phải đi tiếp ứng một chút, nói là trước khi an bài Từ Đường Nhiên đi thanh lâu phải cho Từ Đường Nhiên phục dùng, để xem có hay không có người lấy vũ kỳ mị hoặc lòng người đi dẫn dụ Từ Đường Nhiên.
Vũ kỳ mị hoặc lòng người? Miêu Nghị trong lòng chấn động, chẳng lẽ là Thiên Ma vũ? Dương Khánh làm sao mà biết được Thiên Ma vũ chứ? Tự bản thân mình chẳng hề nói cho hắn biết mà!
Nhanh chóng lại như hơi hiểu ra, nghĩ tới tự bản thân mình đã từng hỏi thăm qua Kim Mạn chuyện có quan hệ đến Thiên Ma vũ.
Thế nhưng Dương Khánh chú ý Thiên Ma vũ là dụng ý gì? So với chuyện Từ Đường Nhiên đi thanh lâu có quan hệ gì? Đi thanh lâu có thể gặp được Thiên Ma vũ? Cái này Dương Khánh rốt cuộc đang chơi cái gì? Miêu Nghị có chút khó hiểu, thật sự là thâm độ tư duy của Dương Khánh làm hắn khó có thể theo kịp, cho nên móc ra tinh linh chuẩn bị trực tiếp liên hệ Dương Khánh hỏi cho rõ, lười đoán tới đoán lui rồi.
- Đại nhân, Dương Khánh nếu như đã nói cho thuộc hạ, xem ra ắt là không có dự tính giấu diếm đại nhân, tạm thời không nói cho đại nhân xem ra ắt là như hắn nói vẫn còn chưa thể xác nhận, trước hết muốn thử dò xét xem một chút, có kết quả rồi sẽ nói cho đại nhân...
Một bên Dương Triệu Thanh ngượng ngùng một tiếng, đoán được Miêu Nghị là muốn liên hệ Dương Khánh.
Miêu Nghị liếc mắt xem phản ứng của hắn, hơi có vẻ do dự, cuối cùng kiềm chế xuống rồi, từ từ thu hồi tinh linh, Dương Khánh người ta dặn dò Dương Triệu Thanh tạm thời giữ bí mật, tự bản thân mình vừa quay đầu lại liền bán Dương Triệu Thanh đi rồi, sẽ làm cho Dương Triệu Thanh lúng túng, huống chi Dương Triệu Thanh nói cũng có đạo lý, Dương Khánh cũng không có ý giấu diếm mình.
Trầm mặc một lúc, Miêu Nghị khoát tay nói:
- Chuyện này ta biết rồi, ngươi trước hết chiếu theo ý của hắn đi làm đi.
- Dạ vâng!
Được sự cho phép Dương Triệu Thanh liền vâng dạ, cũng nhẹ nhàng thở ra, đây cũng là mục đích hắn nói cho Miêu Nghị biết, nếu như qua mặt Miêu Nghị một khi bị phát hiện thì không biết ăn nói làm sao rồi.
Từ nơi này cáo lui xong, Dương Triệu Thanh lập tức đi tìm Từ Đường Nhiên thương lượng chuyện này. Hắn dĩ nhiên sẽ không nói là ý tứ của Dương Khánh, bởi vì đối với Từ Đường Nhiên mà nói, Dương Khánh đã gặp nạn rồi, đã không còn tồn tại rồi.
- A
Vừa nghe đến chuyện cần phải tự bản thân mình làm, Từ Đường Nhiên đang ngồi nghiêm đứng phắt lên, mở to hai mắt nhìn nói:
- Đi thanh lâu tìm vui? Ta nói Dương Triệu Thanh, ngươi đùa bỡn ta hả? Đây coi là cái chuyện chính gì!
Dương Triệu Thanh ngồi đối diện nhanh chóng cầm bình trà rót cho hắn:
- Ngươi gấp cái gì? Ta làm sao có thể đem loại chuyện như vậy đùa bỡn ngươi chơi? Cho ngươi đi thanh lâu tìm vui không phải là mục đích, mục đích là muốn làm việc, đại nhân làm như vậy khẳng định có mục đích của đại nhân.
Hắn không nói thẳng là ý tứ của Miêu Nghị, bất quá vẫn là quanh co lòng vòng mang Miêu Nghị đi ra, hắn biết Từ Đường Nhiên ăn nhất cái bộ này.
- Là ý của đại nhân?
Từ Đường Nhiên trong nháy mắt bình tĩnh lại, từ từ ngồi xuống rướn cổ hỏi thăm.
Dương Triệu Thanh mơ hồ không rõ nói:
- Còn hoài nghi sao? Nếu ngươi không tin có thể hỏi đại nhân một chút.
Đối phó Từ Đường Nhiên, chỉ cần mang Miêu Nghị ra, hết thảy đều dễ nói.
Giải quyết Từ Đường Nhiên xong, Dương Triệu Thanh nhanh chóng liên hệ Dương Khánh hỏi thăm bước kế tiếp nên làm như thế nào, được Dương Khánh phân phó, lập tức đi qua mật đạo đi hồ dưới lòng đất của Quỷ Thị, tiềm nhập vào trong địa điểm chỉ định trong hộ tìm được một cái nhẫn trừ vật, lại nhanh chóng quay trở về tìm được Từ Đường Nhiên.
Quá trình này giống như có chút lặp đi lặp lại hơn nữa là làm điều thừa, thế nhưng con người Dương Khánh cứ như vậy, làm việc trước sau như một đều cẩn thận một chút.
– Ta có thể nói cho ngươi biết, chuyện này không thể để cho Tuyết Linh Lung biết.
Hết thảy an bài thỏa đáng.
Sau khi dịch dung, chuẩn bị ra cửa, Từ Đường Nhiên kéo Dương Triệu Thanh lại dặn dò.
Dương Triệu Thanh lấy làm kỳ lạ rồi:
- Ngươi giả bộ thuần khiết cái gì với ta, ngươi dám nói ngươi sau khi cưới Tuyết Linh Lung không có đi thanh lâu qua? Cái nữ nhân luôn cầm chiết phiến đó kêu tên cái gì cà....
- Ngừng lại...
Từ Đường Nhiên một hơi cắt ngang, quét mắt nhìn chung quanh, thấy không người ngoài nghe được, lúc này mới trợn mắt nói:
- Chuyện có thể giống như một sao? Ta lén chạy tới có thể giấu diếm nàng, nhưng làm việc làm tới cuối cùng náo loạn dẫn đến công khai luôn đều nói không chừng, ta cần gì phải chọc cho nhà mình không thái bình chứ? Sự tình một khi lộ ra, ngươi phải làm chứng giúp ta, chứng minh là ta đang làm việc.
- Được rồi, được rồi, biết rồi. Làm chứng giúp cho ngươi.
- Cái chốn hoan lạc của Quỷ Thị này nữ nhân ở trong đó tuy rằng đủ kích thích, thế nhưng giá cả cũng cao đến ngoại hạng. Chi tiêu này tính toán vào người nào đây?
- Chẳng lẽ ngươi đi phong lưu khoái hoạt, còn muốn ta trả tiền giúp ngươi hay sao?
- Cái gì gọi là ta phong lưu khoái hoạt. Ta đây chính là làm chuyện công!
- Ngươi bớt đi, ngươi bộ thiếu tiền sao? Trong một đám người dưới trướng Đại nhân, phải tính là ngươi mò được tiền vô cùng dữ tợn nhất! Đừng cho là ta không biết, chỉ nội cửa hàng ở Thiên Nhai, ngươi ít nhất được có mười mấy nhà rồi chứ? Đại nhân năm đó ở Thiên Nhai, bộ hạ cũ phân tán đến các nơi trong Thiên Nhai xong, ngươi dường như một cái cũng đều không bỏ qua, toàn bộ kết nối quan hệ, tự ngươi nói xem có thể mượn quan hệ lấy được bao nhiêu cửa hàng? Còn có những cái chuyện thất đức hỗn loạn không thấy được ánh sáng khác, tự ngươi nói một chút xem ngươi trong những năm này mò ra được bao nhiêu tiền?
- Nói càn! Ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy mua nhiều cửa hàng như vậy? Giội nước dơ cũng phải giảng đạo lý, há mồm phún ra, có đầu óc chút đi có biết hay không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...