Phi Thiên

Nhưng lúc này trong mắt Miêu Nghi nàng không khác gì hồng phấn khô lâu, nào còn sẽ để ý tư sắc của nàng, càng lo lắng là cuối cùng nữ nhân này muốn làm cái gì?

Rốt cục hai người mặt đối mặt đứng đối diện nhau, đối thị một lát, Mị cơ chầm chậm vươn tay bắt lấy cổ tay Miêu Nghị.

Miêu Nghị sững sờ, vô thức rụt tay, đối phương không tha, bèn dùng sức, lại không cách nào thoát khỏi, bất giác sắc mặt hơi biến:

- Bồ Tát định làm gì?

Mị cơ nhấc tay đang cầm tinh linh của Miêu Nghị lên, xách đến trước mắt hai người, bĩu bĩu môi về hướng tinh linh trong tay Miêu Nghị, khẽ cười kiều mỵ nói:

- Làm sao? Sợ bần tăng?

Miêu Nghị:

Không phải là sợ, mà là nam nữ có khác.

Mị cơ ha ha nói:

- Sắc tức là không, không tức là sắc, huống hồ La Sát Môn ta tu luyện hoan hỉ thiền, tịnh không kiêng kỵ chuyện nam nữ, chỉ cần cao hứng, đa đa ích thiện (càng nhiều càng tốt). Nếu Ngưu đại nhân có thể khiển cho môn hạ đệ tử ta vui lòng, ngươi cό thể tùy ý tuyển chọn hợp hoan cùng môn hạ đệ tử ta, bao gồm cả chính bần tăng.


Cong môi thổi nhe lan hương lên trên mặt Miêu Nghị, nói xong năm ngón thả lỏng, buông ra cổ tay Miêu Nghị, thuận thế ngón tay vẩy tới sờ hướng khuôn mặt Miêu Nghị.

Miêu Nghị mặt không biểu tình thời này khắc này, dù cho nữ nhân này mê người đến mấy, hắn cũng không hứng thú, đầu ngửa ra sau, lui ra một bước tránh thoát tay đối phương, nghiêm mặt nói:

- Không biết Bồ Tát triệu kiến tới là vì chuyện gì, nếu không có chuyện, Ngưu mỗ còn công vụ tại thân.

- Sợ cái gì, chẳng lẽ còn lo lắng bần tăng ăn ngươi?

Mặt Mị cơ hiện vẻ trêu chọc.

- Bồ Tát nói đùa, Ngưu mỗ không quen chơi cười như vậy, cáo từ!

Chắp tay, Miêu Nghị không nói hai lời xoay người liên đi.

Mị cơ nhìn theo lưng hắn, cười nói:

- Không phải ngươi đang nghe ngóng Đa Lực La Hán có sa lưới hay không ư?

Bước chân Miêu Nghị chợt dừng, trong lòng thầm thì, chẳng lẽ Đa Lực La Hán kia thật đã sa lưới? Nếu thật thế thì đúng là phiền toái. Chầm chậm xoay người, hỏi:

- Ý Bồ Tát là, có tin tức của Đa Lực La Hán?

Mị cơ chậm rãi đền gần.

- Tạm thời còn chưa sa lưới, phía Tịch Không bên kia thật sự chịu không được Ngưu đại nhân dày vò, một khi sa lưới bần tăng sẽ kịp thời thông báo cho Ngưu đại nhân.

- Đa tạ Bồ Tát nhắc nhở.

Miêu Nghị hai tay hợp mười hành lễ, không muốn dây dưa cùng nữ nhân tâm hoài bất quỹ này, vẫn nên tìm Tịch Không thì hơn, bèn lần nữa xoay người liền đi, thái độ nhiều ít có phần không khách khí, trong lòng cũng khẳng định đối phương không dám làm gì mình.

Mị cơ mắt sáng híp lại, nói không tức giận là giả. Nhưng bối cảnh nữ tế Khấu thiên vương của người ta đặt ở kia... Tiếp tục cười tủm tỉm nói:

- Ngưu đại nhân đi vội vàng như thế, truyền ra chẳng phải thành bần tăng đãi khách không chu đáo, không biết Ngưu đại nhân có từng nghe nói qua về Thiên Ma vũ? Thiên Ma vũ của La Sát Môn là thứ nam nhân yêu nhất, thường thường không được triển hiện với người thế tục, Ngưu đại nhân cό muốn tận thưởng một chút?


Thiên Ma vũ? Miêu Nghi đã vươn tay kéo cửa lại lần nữa dừng lại, Vân Tri Thu biết nhảy Thiên Ma vũ, nhưng chưa bao giờ nhảy qua cho hắn xem, chỉ là không biết Thiên Ma vũ này có phải Thiên Ma vũ kia không?

Quay đầu mắt nhìn ăn mặc hơ hang trên người Mị cơ, không khỏi nhớ tới cách ăn mặc của Vân Tri Thu năm xưa, tuy không hở hang như vậy. Nhưng cũng đủ để kinh thế hãi tục.

Mị tiếu trên mặt Mị cơ càng đậm, cho là đã đánh động Miêu Nghị.

Nhưng Miêu Nghị có cách nghĩ khác, tuy hắn rất muốn xem thư Thiên Ma vũ là như thế nào. Nhưng nữ nhân này rõ ràng có ý đồ khác, hắn không muốn rơi vào trong tiết tấu của nữ nhân này, bèn quay đầu, hai tay kéo cửa lớn ra.

Sắc mặt Mị cơ trầm xuống. đột nhiên ngữ khí thâm trầm nói:

- Ngưu đại nhân tựa hồ rất hứng thú với Nam Võ Môn!

Tâm đầu Miêu Nghị khẽ chấn, lại tỏ vẻ thờ ơ, giả bộ nghe không hiểu, để lại bóng lưng cho đối phương. Bước nhanh rời đi.

Mị cơ sừng sững đứng đó, híp mắt không nói, trong kẽ mắt sáng lên lấp lánh.

Thương Hồng ngồi quỳ dưới bậc thang đứng dậy, đi tới sau người nàng, noi:

- Bồ Tát, ngài trực tiếp nói rõ như vậy, chẳng phải là đả thảo kinh xà?

Mị cơ:


- Sau lưng hắn có Khấu thiên vương, cộng thêm hiện tại hắn bị rất nhiều thế lực quan chú, ngay cả Ngọc Diện Phật cũng không tiện cường hành ra tay. Mà chúng ta căn bản sờ không rõ đầu mối của hắn. Không khiến hắn cả kinh để có điều động tác, làm hắn chúng ta phán đoán được mục đích thực sự trong chuyến tới Độc tinh, Ngọc Diện Phật rất xem trọng chuyện này, nếu không cũng đã không để bản tọa tự thân tới Quỷ Thị, bản tọa há có thể ngồi yên một chỗ mà đợi.

Thương Hồng.

- Bồ Tát. Bước tiếp theo làm thế nào?

Mị cơ híp mắt nói:

- Tất phải nắm giữ nhất cử nhất động của hắn, muốn nắm giữ động tĩnh thì phải tìm cách tiếp cận…

Ra khỏi Địa Tàng tự. Đi qua thủy lộ tiềm về phủ tổng trấn, Miêu Nghi lập tức liên hệ với Vân Tri Thu, hỏi xem Thiên Ma Vũ là chuyện gì.

Vân Tri Thu kỳ quái hỏi ngược lại: Ngươi hỏi thứ đó làm gì?

Miêu Nghị liền kể qua về chuyên gặp được Mi cơ trong Địa Tàng tự nội, nhưng bản thân Vân Tri Thu cũng không biết Thiên Ma vũ mà mình tập luyện liệu có liên quan tới La Sát Môn hay không, nàng truyền thừa từ thiếp thất của Vân Ngạo Thiên, nàng cũng hỏi qua di nãi nãi về lai lịch Thiên Ma vũ, di nãi nãi cũng chỉ biết là do tổ thượng truyền xuống, không nhắc tới có liên hệ gì với đại thế giới.

Miêu Nghị: Vậy đến cùng Thiên Ma vũ mà ngươi tập luyện là thứ gì?

Vân Tri Thu: Còn thứ gì được nữa, một loại vũ đạo mị hoặc nam nhân thôi, nói trắng ra là một loại mị thuật, theo như di nãi nãi nói, một khi nam nhân mê hoặc, nam nhân sẽ khó mà kiềm chế cảm xúc với vũ giả. Tuy ta không biết Thiên Ma vũ của Mị cơ kia là thư như thế nào, nhưng tám chín phần mười chắc cũng thế thôi, bằng không sao lại nói là nam nhân yêu nhất, ngươi cẩn thận chút, đừng để rớt xuống hố mà còn không biết!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui