Thâm ý trong lời này không khó để hiểu được, Thanh chủ vê râu hơi trầm mặc, biểu tình trên mặt dẫn trở nên cô quái.
Trong lúc Thanh chủ suy nghị, Cao Quán hờ hững đứng ở một bên, không lên tiếng tiếp.
Thượng Quan Thanh cùng Tư Mã Vấn Thiên cũng đều lộ ra thần sắc như có điều suy tư.
Sau đó, Tư Mã Vấn Thiên im lặng một hồi rồi gật đầu nói:
- Không sai! Bệ hạ ném Ngưu Hữu Đức tơi Quỷ Thị là một chiêu diệu kỳ, Khấu lão quỷ phí hết tâm tư lại chỉ cao hứng nhất thời, ăn cũng ăn không vô, nhổ lại không thể trực tiếp nhổ ra, náo thành chuyện cười, hiện nay Khấu lão quỷ đã có ý bỏ mặc Ngưu Hữu Đức, đâu thể khiến hắn dễ dàng đắc sính. Nếu Khấu lão quỷ bỏ mặc, bệ hạ không ngại đỡ một cái, nếu Khấu lão quỷ kéo, bệ hạ lại áp, để cho Khấu lão quỷ không trên không dưới.
Thấy trên mặt Thanh chủ dần dần phù hiện thần sắc tinh thải, Thượng Quan Thanh khẽ cười một tiếng, cùng bổ sung theo:
- Tốt nhất là làm mịt mờ chút.
- Ha ha! Mấy gia hỏa các ngươi, đây là chi sợ Quỷ Thị không loạn, đang dạy trẫm quạt gió châm lửa a!
Thanh chủ cười dài một tràng, tức thì tâm tình đại hảo vung tay lên:
- Tốt rồi, chút việc nhỏ không đáng để chúng ta thảo luận lâu thế này, nói chính sự đi, gần đây tình hình các nơi thế nào?
Cao Quán cùng Tư Mã Vấn Thiên lập tức lần lượt đăng báo.
Đối với bọn họ mà nói, so với toàn bộ thiên hạ, chút sự tình của Miêu Nghị đúng là không tính được cái gì, tu sĩ thiên hạ có vô số, đại sự nhiều như vậy, không đáng để bọn họ vây quanh Miêu Nghị bàn luận không ngừng, chỉ là xếp vào danh sách quan chú thôi, chí ít trước mắt Miêu Nghị còn chưa tới mức trọng yếu như vậy.
- Chúc mừng đại nhân, chúc mừng đại nhân.
Trong phủ tổng trấn Quỷ Thị, nhân viên khao thưởng của Thiên tẫn cung vừa đi. Từ Đường Nhiên lập tức lia lia chúc mừng Miêu Nghi mới đổi sang một thân nhất tiết tử giáp, đám người Dương Triệu Thanh cũng phụ hoa theo.
Miêu Nghị nhìn tam tiết tử giáp trên người Từ Đường Nhiên, hài hước nói:
– Nên chúc mừng Từ đại nhân mới đúng.
- ...
Từ Đường Nhiên lập tức lúng túng, nhìn người mình một chút, phẩm cấp của hắn còn cao hơn cả thượng ti, vội vàng chắp tay nói:
- Đều là thơm lây từ đại nhân.
Chẳng những là hắn. Toàn bộ đám người Dương Triệu Thanh và Diêm Tu đều tấn cấp vào hàng ngũ tử giáp thượng tướng, trong mấy người Khấu gia phái tới có mấy tên cũng bước vào hàng ngũ tử giáp thượng tướng, mấy tên khác vốn đã là tử giáp cũng lần nữa tấn thăng một bước, người mặt dưới của phủ tổng trấn càng tấn cấp hàng loạt, thật sự là không muốn tấn cấp cũng không được, trên trên dưới dưới lập công quá dồn dập, trọng phạm bao nhiêu năm nay Thiên Đình không bắt được đều bị bọn họ gô cổ hết, không thể cứ dựa thưởng tứ tài vật cho qua chuyện, tích công nhiều rồi tất nhiên sẽ thăng quan. Áp đều áp không xong, bằng không sau này ai còn gắng sức làm việc.
Bởi thế lời của Từ Đường Nhiên vừa ra, hiện trường lập tức chìm trong một mảnh vui vẻ, có thể nói là hòa thuận chí cực, người gặp việc vui tinh thần sảng mà.
Miêu Nghị cũng ý cười đầy mặt, tâm tình lại hơi trầm trọng, bởi vì hắn rất rõ ràng, tiếp tục thăng một cấp, đến tử giáp nhị cấp thì che chở tại ngoài
sáng của Tín Nghĩa các liền thất hiệu, có chút người sợ là sẽ kiềm nén không được.
Bởi thế đợi chúng nhân gần đến lúc tán đi. Miêu Nghị lên tiếng nói:
- Từ Đường Nhiên ở lại một lát.
Sau khi nội đường chỉ còn Dương Triệu Thanh cùng Từ Đường Nhiên, Miêu Nghị nghiêng đầu ra hiệu với Dương Triệu Thanh:
- Ngươi đi sắp xếp một cái.
Dương Triệu Thanh chắp tay ứng tiếng, xoay người mà đi. Từ Đường Nhiên có phân mờ mịt,
thỉnh thị nói:
- Đại nhân có gì phân phó?
Miêu Nghị:
- Chuẩn bị đi, tới Địa Tàng tự.
- A... V.
Từ Đường Nhiên lia lịa ứng tiếng, trong lòng lại thầm thì đại nhân đây là làm sao vậy, làm sao lại tới Địa Tàng tự, đã đi bao lần rồi.
Không lâu sau, tất cả sự vụ trong phủ tổng trấn đã sắp xếp thỏa đáng. Ba người đều đổi đồ, Miêu Nghị dẫn theo hai người Dương Triệu Thanh và Từ Đường Nhiên, cùng lúc tiến vào mật đạo.
Đường trên mật đạo bị nước chìm ngập, ba người trực tiếp tiềm vào trong nước mà đi, rất nhanh liền chui vào trong hồ dưới đất Quỷ Thị, tấn tốc tiềm hành.
Lại trở ra, thì đã đến phụ cận Địa Tàng tự, Dương Triệu Thanh lên trước thăm dò xung quanh một lúc. Xác nhận không cό người chú ý mới triệu Miêu Nghị và Từ Đường Nhiên đi ra.
Hiện nay Miêu Nghị đã là khách quen của Địa Tàng tự, không giống lần đầu tới bị ngăn ở ngoài cửa.
Tiến khách sảnh. Tự có tiểu tăng dâng lên nước trà, Miêu Nghị đang ngồi. Từ Đường Nhiên đứng thẳng một bên, Dương Triệu Thanh đứng ở ngoài cửa.
Đợi Dương Triệu Thanh từ ngoài hướng trong gật đầu ý ra hiệu một cái, Miêu Nghị ở bên trong liền biết Tịch Không pháp sư tới.
Tịch Không pháp sư vừa vào khách sảnh thấy là Miêu Nghị, liền có hơi đau đầu, hắn cũng không chiêu ai chọc ai, không biết vì sao lại chọc phải vị này, bị quấn lên.
- Pháp sư, lại tới quấy rầy, thật là vạn phần khiểm ý.
Miêu Nghị đứng lên hai tay hợp mười.
Tịch Không pháp sư hai tay hợp mười trả lễ, sau khi vươn tay mời Miêu Nghị ngồi xuống, hai bên ngồi đối diện cách bởi bàn trà, hơi có chút đành chịu nói:
- Không biết Ngưu tổng trấn đến đây có gì phân phó?
Miêu Nghị cũng khá là đành chịu thở dài một tiếng:
- Còn có thể có chuyện gì, đến hỏi một tiếng,
không biết Đa Lực La Hán, kẻ ở Cực Lạc giới xui khiến đệ tử hành thích Ngưu mỗ đã bị bắt chưa?
Đây không biết đã là lần thứ mấy hắn hỏi dò chuyện này, ngay cả Từ Đường Nhiên nhiều lần đi theo đều cảm thấy là lạ, nghĩ thầm, ngươi bức Tịch Không như thế có nghĩa lý ư.
Tịch Không thật sự là phục hắn, quả nhiên không ngoài sở liệu, lại là vì việc này, ba ngày hai đầu chạy tới hỏi, lỗ tai hắn nhanh bị mài ra kén, một pháp sư nho nhỏ như hắn nào biết việc này, lại có can hệ gì tới ta? Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai? Chỉ biết thông báo lên trên, còn kết quả thế nào tự nhiên phải đợi tin tức từ mặt trên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...