Kim Mạn đáp:
- Mới vừa hỏi qua rồi, không có gì dị thường, chỉ có điều người tiếp ứng Thánh Vương, tên là Tần Quán, sau khi sự việc xảy ra hắn đã gặp nạn rồi.
- Gặp nạn rồi sao?
Dương Khánh vội hỏi:
- Là gặp nạn sau khi chuyện xảy ra, hay là sau khi trở về Thanh Sơn lâu thì gặp nạn?
Kim Mạn đáp:
- Sau khi chuyện xảy ra Tần Quán không trở về Thanh Sơn lâu.
Dương Khánh hỏi tiếp:
- Tân Quán đó có tu vi gì?
Kim Mạn đáp:
- Kim Liên thất phẩm Dương Khánh nghe vậy vô lực cúi đầu, khẽ thở dài một tiếng:
- Tín Nghĩa các cũng đã phát hiện giữa Thánh Vương và Lục đạo có quan hệ.
Kim Mạn kinh ngạc hoi:
- Làm sao thấy được? Lúc đó an bài rất thận trọng mà.
Dương Khánh hỏi ngược lại:
- Ngươi dám nói Thanh Sơn lâu dưới mí mắt của Tín Nghĩa đã nhiều năm như vậy, Tín Nghĩa các có thể không biết lai lịch của Thanh Sơn lâu hay sao?
Kim Mạn im lặng, muốn nói lại thôi một hồi, cuối cùng vẫn trầm ngâm đáp:
- Sự tình đến trình độ này, không dối gạt Đại chấp sự thật ra Tín Nghĩa các và Lục đạo một mực âm thầm có liên hệ, họ biết lai lịch của Thanh Sơn lâu là việc không tránh khỏi rồi. Chuyện này mong rằng Đại chấp sự không được khuếch tán tin tức ra bên ngoài, nếu không để cho người bên dưới biết rồi, ông cũng biết đó. Lục đạo bị vây nơi này rốt cuộc cùng Hạ Hầu gia không thoát được quan hệ.
Dương Khánh lắc đầu:
- Tín Nghĩa các và Lục đạo âm thầm có kết giao, cái này không cần ngươi nói ta cũng biết.
Kim Mạn kinh ngạc:
- Ngươi biết? Người nào nói cho ngươi biết chứ?
Dương Khánh cười khổ:
- Còn cần người nào nói cho sao? Lục đạo ở Quỷ Thị, dưới mí mắt của Tín Nghĩa các lấy được tài nguyên. Không có sự ngầm cho phép của Tín Nghĩa các sao có thể một mực đặt chân xuống?
Đã nhiều năm như vậy, dưới khoảng cách gần như vậy, lẫn nhau không có khả năng không có một chút phát hiện! Hạ Hầu gia này thật đúng là không đơn giản. Ai cũng cho rằng ông ta và Lục đạo là tử địch, sẽ không dung Lục đạo đặt chân ở Quỷ Thị... ai có thể nghĩ tới ông ta có năng lực dung túng tử địch dưới mí mắt. Ý chí và thành phủ này thật sự là… Ta nếu không phải đã biết Lục đạo ở Quỷ Thị có cứ điểm, cũng thật là khó mà tin được! Ta hiện tại có chút hiểu rõ Hạ Hầu gia vì sao lại có thể đỡ dậy mấy đời bá chủ, có năng lực phá hủy mấy đời bá chủ. Người ngoài ai cũng không biết rõ nước của Hạ Hầu gia sâu bao nhiều!
Kim Mạn theo dõi hắn một trận không nói nên lời. Chuyện mịt mờ phức tạp như vậy, lý do trong mắt người này không ngờ lại đơn giản sáng tỏ như thế, nhìn một cái có thể nhìn thấu. Người này thật là đáng sợ!
Nàng hiện tại dường như cũng có chút hiểu rõ Miêu Nghị tại sao phải mang Dương Khánh đến tới bên này làm Đại Chấp Sự của Lục Đạo!
- Cho dù Tín Nghĩa các biết lai lịch của Thanh Sơn lâu, cũng không thể nói rõ Tín Nghĩa các đã biết quan hệ giữa Lục đạo và Thánh Vương. Tần Quán đó không phải là người của Lục đạo, ngay cả lai lịch của Thanh Sơn lâu cũng không biết, thời điểm bảo hắn đi động thủ cũng chẳng qua là nói với hắn rằng Thánh vương ở Thanh Sơn lâu phong lưu khoái hoạt đắc tội người, để hắn đi giáo huấn Thánh vương một chút mà thôi. Hắn căn bản không biết Đạo Thánh Vương là ai, cho dù thất thủ bị bắt cũng nói không ra điều gì.
Kim Mạn trầm ngầm nói.
Dương Khánh thở dài:
- Tín Nghĩa các biết lai lịch của Thanh Sơn lâu, khi đó lại để mắt tới Thánh vương. Thánh vương có thể trong trăm vạn đại quân một thân một mình vào ra ba lần giết người một cách dễ dàng, trong Kim Liên cảnh giới gần như không địch thủ. Các người không ngờ lại phái một người của Kim Liên thất phẩm đi dọn dẹp Thánh vương sao?
Kim Mạn hai tay mở ra:
- Lúc này mới hợp lý hơn nữa! Bởi vì Thanh Sơn lâu không biết Đạo Thánh Vương là ai!
- Có một số việc không thể chúng ta độc tài suy nghĩ, muốn hợp lý nữa cũng vô dụng, cần phải biết lúc đó Tín Nghĩa các đã để mắt tới Thánh vương!
Dương Khánh lắc lắc đầu, lại bộ dạng xụ mi rũ mắt bôi thêm một câu:
- Ít nhất bọn họ nhìn ra, bên cạnh Thánh vương lúc đó cũng không chỉ có một mình ông ấy. Các ngươi không ngờ lại phái một người có tu vi Kim Liên thất phẩm đi, đã có đủ lý do đưa tới sự hoài nghi của bọn họ...
Kim Mạn giải thích:
- Bởi vì không rõ lắm lai lịch của Thánh vương đương nhiên không biết bên cạnh hắn có bao nhiêunngười, cho nên…
Dương Khánh giơ tay lên cắt ngang:
- Được rồi, sự tình trái ngược nghỉ một chút, tình huống lúc đó là Tín Nghĩa các nhìn thẳng Thánh Vương. Thích khách ám sát Thánh Vương thất bại chạy trốn, có thể nào trốn qua ánh mắt của Tín Nghĩa các sao? Tín Nghĩa các đương nhiên phải biết rõ chuyện gì xảy ra. Dựa vào thế lực của Tín Nghĩa các ở Quỷ Thị, muốn bắt sống một tu sĩ với tu vi Kim Liên thất phẩm rất khó sao? Tần Quán không phải là người của Lục đạo, sẽ vì giúp Thanh Sơn lâu giữ bí mật mà tự vận sao? Đáp án chắc là sẽ không! Tần Quán lúc đó tám chín phần mười đã rơi vào trong tay Tín Nghĩa các. Như lời ngươi nói, nếu Tần Quán lấy lý do ám sát có thể lừa dối lấp lửng cho qua đi, vậy cũng không có lớn lắm rồi. Dựa vào quan hệ mờ ám của Tín Nghĩa các và Thanh Sơn lâu, sẽ phải thả Tần Quán, người này tại sao không trở lại Thanh Sơn lâu chứ? Điều đó nói rõ quan hệ giữa Thanh Sơn lâu và Thánh vương đã khiến cho Tín Nghĩa các hoài nghi. Tín Nghĩa các không muốn để cho Thanh Sơn lâu biết Tần Quán đã rơi vào trên tay của bọn họ, đương nhiên muốn cho người này biến mất. Lý do là tê dại bên phía Lục đạo, trên thực tế bọn họ đã thành công đạt đến mục đích, làm cho các ngươi một mực không quan sát đến bây giờ!
Một phen phân tích kéo tơ bóc kén làm cho Kim Mạn rợn cả tóc gáy rất nhiều, có chút cả kinh hỏi:
- Đại chấp sự tại sao lại đột nhiên chú ý điều này?
- Cái này trở về sẽ giải thích!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...