Thuyền tiến vào thủy động, đi vào cặp bờ, Diêm Tu xoay người mở mành ra, Miêu Nghị sài bước đi ra từ bên trong khoang thuyền.
Tào Phượng Trì đứng chờ trên bậc thang bên bờ mặt lộ nụ cười, chắp tay nghênh đón.
Miêu Nghị lên bờ vui vẻ nói:
- Sao dám làm phiền Tào chưởng quỹ đích thân đến đón.
Trong ánh mắt lần nữa lộ ra ý vị dò xét từ trên xuống dưới, nữ nhân này không giống so với người trước kia đã thấy. Hắn lần trước ở Lam Dạ tự đã có phán đoán, nữ nhân này tám chín phần mười là muội muội của Hạ Hầu Long Thành. Hắn lúc đó mơ hồ không rõ xem ra phải dựa vào bằng chứng.
Tào Phượng Trì cũng biết hắn khám phá thân phận của mình rồi, cười nói:
- Ngưu đại nhân dù sao cũng là Quỷ Thị tổng trấn, địa chủ giá lâm, Phượng Trì nào dám sơ suất.
Nàng vừa nói vừa đưa tay mời vào.
- Coi trọng rồi!
Miêu Nghị tự giễu một câu, ai là địa chủ của Quỷ Thị cần cãi cọ sao? Không cần thiết dây dưa điều này, hắn lại nhìn chung quanh hỏi:
- Sao không thấy thất gia?
Tào Phượng Trì đi bên cạnh lắc đầu trêu ghẹo:
- Đã biết Ngưu đại nhân cảm thấy cấp bậc của Phượng Trì nghênh tiếp không đủ, nhưng mà không có biện pháp. Thất gia có chuyện, không làm gì khác hơn là ủy khuất ủy khuất Ngưu đại nhân chấp nhận một chút.
- Không hổ là huynh muội, cũng có ý tứ giống như cách nói chuyện của ca ca cô vậy.
Miêu Nghị thuận miệng ném ra một câu.
Nhưng một câu này vừa nói xong đã làm cho Tào Phượng Trì có chút thất thần. Tinh thần hoảng hốt một chút mới bước nhanh đi theo, trầm mặc rồi.
Miêu Nghị liếc chú ý âm thầm nhoẻn miệng cười, xem ra không sai rồi, thật đúng là muội muội của Hạ Hầu Long Thành.
Lên trên lầu, lại vào bên trong, Diêm Tu bị ngăn cản ở hành lang, có thể để cho hắn tới đây đã coi như là cho Miêu Nghị mặt mũi. Miêu Nghị cũng tỏ ý hắn chờ ở đây.
- Tào đông chủ!
Bên trong gian phòng trang nhã của phòng khách, Miêu Nghị được dẫn vào gặp Tào Mãn. Hai người cũng không phải lần đầu tiên gặp mặt, Miêu Nghị chắp tay thăm hỏi.
Tào Mãn ngồi cạnh bếp pha trà mỉm cười, cũng không đứng dậy, chỉ đưa tay đối diện tỏ ý mời ngồi, nhìn như thất lễ, thế nhưng người ta ở khối đất này đích xác là có tư cách này, có thể thu xếp công việc bớt chút thì giờ gặp nhau, đã là rất nể mặt mũi cho Miêu Nghị là vị Quỷ Thị tổng trấn hữu danh vô thực này rồi.
Mời xong Miêu Nghị ngồi xuống, Tào Phượng Trì đi vòng qua đứng phía sau Tào Mãn.
Trà thơm phiêu dật, Tào Mãn tự mình động thủ châm trà đãi khách, thần thái tự nhiên.
Khách và chủ hơi thưởng thức trà thơm, sau khi có chút biểu hiện lễ phép. Miêu Nghị chủ động hỏi:
- Không biết Tào Đông chủ gọi Ngưu mỗ đi tới có gì phân phó?
- Phân phó chưa nói tới.
Tào Mãn nâng chén bên môi lắc đầu cười cười, sau đó lướt qua đặt chén xuống:
- Ngược lại chúc mừng tổng trấn đại nhân thì đúng hơn.
Miêu Nghị cười ha hả hỏi lại:
- Có gì vui chứ?!
Tào Mãn cũng không dây dưa cùng hắn, thẳng thắn nói:
- Tín Nghĩa các gần nhất dò thăm tung tích của một nhóm đào phạm. Muốn xem một khi Ngưu đại nhân bắt được những đào phạm đó, xem ra chức quan phục hồi như cấp cũ không xa rồi, đương nhiên là cần phải chúc mừng.
Miêu Nghị còn tưởng là chuyện gì để cho mình đích thân đi một chuyến, thì ra là chuyện này. Chuyện này Khấu gia trước đó đã nói qua với hắn rồi.
Hắn lại không biết chuyện này khiến cho Tín Nghĩa Các mất chút chuyện. Thanh chủ đột nhiên đại xá thiên hạ náo loạn, một cách gượng ép làm cho sự việc quanh co không ít, làm ồn ào tới Tín Nghĩa Các luôn luôn ngồi vừng Điếu Ngư Đài cũng buồn bực rồi. Dù sao thì chuyện liên lụy tới Ngưu Hữu Đức cũng luôn gây ra một số việc trở tay không kịp, trước đó kết quả của Giang Nhất Nhất đã ngoài ý liệu. Giờ đây, một nhóm ngại phạm vào lại xảy ra ngoài ý muốn.
- Làm phiên rồi.
Miêu Nghị gật đầu một cái mọi người đều lòng biết rõ không cần nhiều lời chẳng qua là có một chút không khỏi muốn hỏi:
- Chút ít chuyện nhỏ Tào đông chủ phái người lên tiếng chào hỏi là được kinh động Tào đông chủ tiếp kiến, xem ra có phân phó gì khác chứ hả?
Tào Mãn mỉm cười:
- Sự ủng hộ của Khấu gia dόi νόi tổng trấn đại nhân có thể nói không để lại dư lực nha, nghe nói thậm chí kinh động Thiên Hậu đã thay đổi gần như toàn bộ lão nhân của Quỷ Thị tổng trấn phủ rồi. Nói đến những lão nhân đó coi như là chiếm hào quang của tổng trấn đại nhân. Họ không có quan hệ không bối cảnh canh giữ ở chỗ quanh năm tối tăm không ánh mặt trời này, giờ đây rốt cục được giải thoát rồi. Sau lưng nói không chừng phải có nhiều cảm tạ Ngưu đại nhân.
Điểm này Miêu Nghị cũng thừa nhận, trên tay Thiên Hậu quản khống chỉ là thị tập. Đội ngũ của Quỷ Thị sau khi rút ra xong, Thiên Hậu không quyền lợi nhét vào địa phương khác, chỉ có thể nhét vào bên Thiên Nhai. Một đám người vốn không có tiền đồ gì đột nhiên đi vận may, không ngờ lại điều đến Thiên Nhai béo bở phong phú không phải ai cũng có thể đi, không phải là dính hết hào quang của hắn thì là người nào chứ? Nói trắng ra là một cái ý niệm của phía trên, lập tức quyết định số mạng của nhiều người.
Tuy nhiên đối phương muốn nói hiển nhiên không phải là điều này, Miêu Nghị bưng trà bên miệng chờ lời nói phía dưới. Quả nhiên, sau khi Tào Mãn quan sát một chút phản ứng của hắn, lại tiếp tục nói:
- Phúc họa cùng dựa, có vài chuyện tốt chưa chắc là chuyện tốt, có chút ủng hộ cũng chưa chắc là thật ủng hộ. Ngưu đại nhân cho rằng Tào mỗ nói có đúng không.
Có mấy lời điểm đến mà thôi, hai người cũng không nói chuyện.
Sau khi Tào Phượng Trì đích thân tiễn Miêu Nghị rời đi, thấy Tào Mãn đứng phía trước cửa sổ. Nàng đến gần mắt nhìn ra phía ngoài, đúng dịp thấy Miêu Nghị ngồi thuyền rẽ sóng rời đi, không khỏi hỏi:
- Tam gia gia, chuyện tổng trấn phủ đào địa đạo vì sao không cảnh cáo hắn?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...