Phi Thiên

Thanh chủ âm thầm hừ lạnh:

- Lại muốn nháo sự vào ngày đại hỉ của trẫm. Tên khỉ chết bầm đó có phải chán sống rồi hay chăng? Bên Doanh gia chẳng lẽ không âm thầm đạt thành thỏa hiệp cùng Khấu gia hay sao?

Thượng Quan Thanh đáp:

- Cụ thể không biết chuyện gì xảy ra, nhưng mà có chút chuyện có vẻ có ý tứ. Gần đây Doanh gia cũng trông coi nghiêm ngặt tử đệ bên dưới. Doanh gia tử đệ cực lớn giảm bớt đi ra ngoài.

- Vậy à!

Thanh chủ vui vẻ:

- Xem ra Khấu gia lần này là không muốn thiện rồi. Doanh gia có chút sợ hãi rồi.

Thượng Quan Thanh nói:

- Lão nô cũng hoài nghi là như vậy, đây cũng là Doanh gia tự tìm. Người mà Ngưu Hữu Đức đắc tội nhiều như vậy. Sự tình làm sạch sẽ một chút chỉ sợ ai cũng khó đoán được là ai ra tay, thế nhưng Doanh gia làm việc không lanh lẹ, nhiều lần đánh mình, đoán chừng thật sự chọc giận Khấu gia rồi.

Quét mắt vị trí trống không của tứ đại Thiên Vương, Thanh chủ cười lạnh:

- Có chút ý tứ, chỉ sợ chó cắn nhau không đứng dậy được.

Bên trong Thiền điện, tứ đại Thiên Vương vây quanh chậu nước, Hạo Đức Phương và Quảng Lệnh Công mặt đối mặt, Doanh Cửu Quang và Khấu Lăng Hư mặt đối mặt.

Trong bốn người chỉ có Khấu Lăng Hư thả hai tay vẩy vẩy rửa chậm rãi trong chậu nước có thả cánh hoa. Doanh Cửu Quang đôi diện nhìn chằm chằm vào ông ta dường như cũng có chút ngứa răng.Trước mặt mấy người này cũng không cần thiết giả vờ thâm trầm gì cả.

- Khấu lão quỷ, náo loạn tiếp tục đều không có lợi ích đối với mọi người tiện nghi chỉ có người trong điện đó. Huống chi Ngưu Hữu Đức cũng không có chuyện gì, thấy tốt thì hãy thu đi.


Hạo Đức Phương lên tiếng khuyên nhủ.

Khấu Lăng Hư cười nhạt nói:

- Lời nói này, Thâu Quang Quang không phải nói không phải là Doanh gia làm sao, ta nhận rồi. Ta dường như cũng chưa làm gì đối với Doanh gia mà? Các ngươi mù quáng theo đuổi làm cái gì chứ.

Quảng Lệnh Công nói:

- Được rồi. Người sáng mắt trước mắt không nói tiếng lóng, có một số việc mọi người trong lòng biết rõ, gặp hạn chính là gặp hạn rồi. Nhận phạt vậy.

Tứ đại Thiên vương vì duy trì ích lợi cho giai tầng của bọn họ, gặp phải chuyện khó có thể điều hòa lẫn nhau, biết kéo những người khác đến hiệp thương, tìm kiếm một biện pháp giải quyết thích đáng. Chân chính chắp vá ngươi chết ta sống không đủ vốn, trừ phi hoàn toàn rơi xuống hạ phong đã mất đi tư cách đàm phán chỉ có thể mặc cho người làm thịt. Thế nên giữa bốn người có tranh đấu cũng có hợp tác.

Sau khi Khấu gia cự tuyệt hết hai vị trí Đô Thống. Doanh Cửu Quang đã biết phiền toái rồi, nhân cơ hội này thông báo Hạo Đức Phương và Quảng Lệnh Công.

Thật ra giữa tứ đại Thiên vương đều tận lực tránh hạ thủ đối với gia quyến của đối phương. Trừ phi bất đắc dĩ, bằng không phản kích lại phản kích đi tiêu hao chính là bản thân của các nhà.

Khấu Lăng Hư cười lạnh:

- Nhận phạt sao? Quay đầu lại ta cũng nhận phạt rồi.

Doanh Cửu Quang không nhịn nổi phát nóng rồi. Ông ta trầm giọng nói:

- Lời thừa bớt nói. Ngươi ra giá đi.

Chuyện này không giải quyết không được. Làm cho Doanh gia tử đệ không dám ra cửa là nhỏ. Vì vậy khiến cho người khác chê cười Doanh Cửu Quang ông ta mới là thật không đáng. Ngay cả con cái trong nhà cũng không giữ được, đừng nói người ngoài, bảo con cái trong nhà nhìn mình thế nào đây?

Khấu Lăng Hư ngẩng đầu nhìn lại:


- Ta không cần sự bồi thường của ngươi. Ngươi còn chưa vui lòng hay sao?

Doanh Cửu Quang nói:

- Khấu lão quỷ, ta khuyên ngươi chớ quá mức nữa. Ngưu Hữu Đức cũng không phải nam nhân con gái ruột của ngươi, dựa vào tu vi và địa vị của hắn, ta nguyện ý lấy ra hai vị trí Đô Thống đã là rất cho ngươi mặt mũi rồi. Huống chi tên đó một chút đánh rắm cũng không, đã trở lại sống sờ sờ, ngươi còn muốn thế nào chứ?

Khấu Lăng Hư hỏi lại:

- Thâu Quang Quang, ngươi đây là ở không đi gây sự sao?

Doanh Cửu Quang tức giận, chỉ vào Khấu Lăng Hư đôi diện nói với hai vị hai bên:

- Các ngươi nhìn một chút, không phải ta không nói quy củ, là hắn quấy rầy. Chuyện này không có biện pháp nói nữa rồi.

- Được, không chịu buông tay đúng không. Đi, ta cũng muốn nhìn xem thử ai sợ ai, cùng lắm thì ngọc đá cùng vỡ!

Hạo Đức Phương và Quảng Lệnh Công liếc nhau, đều khẽ gật đầu. Hạo Đức Phương nói:

- Không bằng như vậy, mọi người đều thối lui một bước. Thâu Quang Quang lấy ra ba vị trí Đô Thống. Khấu lão quỷ như vậy dừng tay, chuyện này coi như cho nào hả?

Quảng Lệnh Công nói thêm:

- Ta xem có thể, ý tứ của hai người các ngươi thì sao?

Doanh Cửu Quang hừ lạnh một tiếng:


- Lần này ta nhận!

Xem như đồng ý rồi.

Ai biết Khấu Lăng Hư lại lạnh nhạt nói:

- Ta nói rồi, ta không cần bồi thường.

Sắc mặt của ba người khác đồng thời biến đổi. Hạo Đức Phương trầm giọng hỏi:

- Khấu lão quỷ, ý của ngươi là, ngươi không thể không khai chiến đúng không?

Khấu Lăng Hư lắc đầu:

- Không phải ta muốn khai chiến, mà là Doanh gia nhiều lần hạ sát thủ đối với Ngưu Hữu Đức. Ta muốn trấn an cũng không có gì hay để nói. Hắn đã nói rõ trước mặt ta rồi, hắn cái gì cũng không cần, chỉ muốn cái đầu của Doanh Dương!

Quảng Lệnh Công nói:

- Ta cũng không tin dựa vào thủ đoạn của ngươi còn không quản được hắn

Khấu Lăng Hư tiếp tục rũ mắt xuống rửa tay nói:

- Ta tuy rằng đáp ứng hắn, nhưng mà có một việc ta cũng nói rõ ra với hắn rồi, Khấu gia sẽ không động thủ với con cái của Doanh gia. Hắn muốn cái đầu của Doanh Dương có thể tự mình đi lấy. Ta đã làm đến trình độ này rồi, chẳng lẽ các ngươi còn có ý kiến gì hay sao?

- Chúng ta một mực không lộ diện dường như cũng có chút không thể tưởng tượng nổi.

Hạo Đức Phương đột nhiên ùa ra một câu như vậy, chắp tay sau lưng đi rồi.

- Chẳng phải muốn bệ hạ đợi lâu rồi sao?


Quảng Lệnh Công vui vẻ một câu. Vừa xoay người liền đi,

Khấu Lăng Hư nâng lên một đôi bàn tay ướt nhẹp, phun ra, một ngụm nước bọt trên mặt Doanh Cửu Quang đối diện:

- Có lần sau nữa, đừng trách lão tử không khách khí!

Ông ta nói dứt lời cũng đi rồi.

Doanh Cửu Quang phù động hư quang trước người, ngụm nước đang đưa tới như ngừng lại không trung, hư quang vừa thu lại, cột nước tinh mịn rơi xuống trong chậu nước. Ông ta cũng không nói gì đối với cử động vô lễ của Khấu Lăng Hư, ngược lại nhẹ nhàng nhẹ nhàng thở ra, sau đó cũng xoay người rời đi...

Buổi yến hội bên ngoài đang lúc ăn vào, Miêu Nghị đi ra từ trong một đám tiểu bối thay phiên mời rượu, khi hắn nhìn lại phía Doanh gia, phát hiện Doanh Dương không ngờ lại không có nữa, cũng không biết đi nơi nào, cho nên cũng tìm cái cớ rời chỗ.

- Đại ca, hắn...

Khấu Cần tỏ ý một tiếng.

Những người khác cũng đau buốt cả răng, ai ngờ Khấu Tranh ngược lại lắc đầu một cái, tỏ ý không cần phải để ý đến Miêu Nghị. Bởi vì hắn đã sớm phát hiện Doanh Dương đã đi rồi, trước khi rời khỏi bữa tiệc không phải là Doanh Vô Mãn phòng hoạn đối với chưa xảy ra mới lạ.

Bọn họ không đoán sai, Miêu Nghị đích thật là nhớ mãi không quên đối với Doanh Dương. Tuy nhiên Miêu Nghị hắn cũng không phải người ngu, biết lúc này chọc xảy ra chuyện, sợ là sẽ không may mắn giống nhau lần trước còn có thể để cho hắn đi Hoang Cổ Tử Địa xoay sở cơ hội còn mạng sống, liên tiếp mạo phạm thiên uy ai cũng cứu không được hắn.

Vậy nên hắn sẽ không gây chuyện, mà là quyết định chủ ý tìm đến Doanh Dương, khiến cho Doanh Dương chủ động gây chuyện, xem có thể bẩy chết người này hay không. Không phải là hắn trả thù tâm mạnh, mà là bởi vì trong lòng hắn hiểu rõ, bỏ lỡ lần này, lần sau muốn động thủ với Doanh Dương nữa sợ là không dễ dàng như vậy. Khấu gia cự tuyệt hai cái vị trí Đô Thống đó đã là đả thảo kinh xà rồi. Sau này sự bảo vệ bên cạnh Doanh Dương tất nhiên không phải là hắn muốn động có thể động. Do đó hắn không muốn bỏ qua cơ hội lần này.

Nhưng mà hắn tìm tới tìm lui chung quanh, cũng không thể tìm được bóng người của Doanh Dương. Hôm nay Ly Cung mặc dù mở ra nhiều địa phương cho tân khách, có thể có nhiều chỗ còn không phải hắn có thể đi. Đại điện của Thanh chủ yến khách hắn không đi vào, đoán chừng Doanh Dương cũng không có khả năng trốn trong đó. Chỗ hậu viên Thiên Hậu thiết yến tất cả đều là nữ quyến, còn có rất nhiều hậu cung phi tử ở đó, sẽ không để cho nam khách đi vào.

Doanh Dương không tìm được thật ra thì dần dần ngừng lại ở đài nhà thủy trong vườn ngắm cảnh, giữa hồ nước dựng đứng một hòn non bộ do Bạch Ngọc thiên nhiên tạo thành. Trên hòn non bộ mỹ lệ đó, có một con chim phượng hoàng lông dài màu sắc rực rỡ đậu co ro.

Miêu Nghị đi ra khỏi lầu các, từ từ bước đi thong thả đến trên sân phơi cạnh hồ nước. Hắn đứng ở chỗ sát làn ranh sân phơi cách hòn non bộ chỉ có hai trượng, ngẩng đầu ngước nhìn con thải phượng điềm tĩnh trên hòn non bộ.

Phong cảnh mờ mịt như tranh về bên trên núi ngọc thải phượng, người dưới quỳnh lâu cùng nhìn nhau cách mặt nước, một trên, một dưới, tình cảnh này có chút như cảnh đẹp trong tranh.

Miêu Nghị yên lặng một lát lặng lẽ quan sát một chút chung quanh. Hắn đợi cho một đội tiên nga nối đuôi nhau đi ra khỏi vườn xong, hết nhìn đông tới nhìn tây hắn đột nhiên lật tay nắm chặt, bàn tay không biết chụp lấy cái thứ gì, chỉ thấy chung quanh quả đấm nắm chắc mơ hồ có gợn sóng màu băng lam nhàn nhạt hiện lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui