Thủ vệ bên trong Trấn Bính điện còn chưa chạy đến tẩm cung điện chủ, đã thấy Ô Mộng Lan vóc người đầy đặn khoác áo lông cừu dẫn hai tên thị nữ đi ra.
Sắc mặt của Ô Mộng Lan cũng khó coi, trước đó Lưu Cảnh Thiên làm chuyện tốt cũng không tấu báo với nàng, cho đến khi Lưu Cảnh Thiên đánh bại, biết thật sự không che giấu được nữa mới chịu báo lên, nàng mới vừa biết được không lâu.
Nếu như Lưu Cảnh Thiên vì chuyện lần trước mà trút giận cũng không sao, nàng còn phải khen một tiếng Lưu Cảnh Thiên có khả năng, giành lại thể diện cho nàng. Nhưng tên phế vật Lưu Cảnh Thiên kia chẳng không thể báo thù rửa nhục, ngược lại để cho người ta đánh đại bại, mất hết mặt mũi của Trấn Bính điện, suýt chút nữa làm cho nàng tức chết.
Nếu không phải bị thua thiệt giết thủ hạ sẽ khiến cho người ta chê cười, dùng người kém cỏi chỉ biết trút giận lên thủ hạ, làm tổn thương phong độ cao cao tại thượng của nàng, nàng đã bằm thây Lưu Cảnh Thiên thành vạn đoạn rồi.
Nàng đã quyết định chờ sau khi chuyện này bình ổn lại, tất cả mọi người quên lãng sẽ đá văng phế vật vô dụng kia ra khỏi vị trí phủ chủ. Nếu không y không phải đối thủ chống lại Dương Khánh, còn không biết sẽ làm mất thể diện của nàng thêm bao nhiêu lần nữa.
Thật ra thì trong lòng nàng cũng hiểu không phải là Lưu Cảnh Thiên bất tài, có thể làm tới phủ chủ cũng không phải kém cỏi gì, mà là đối diện Dương Khánh quá giảo hoạt. Đổi lại những người khác cũng chưa chắc là đối thủ Dương Khánh, chính là nguyên nhân như vậy lần trước mới không cách chức Lưu Cảnh Thiên.
Càng làm cho nàng căm tức chính là, Lưu Cảnh Thiên không phải là đối thủ của người ta, không đánh lại vậy cũng đừng ỷ mạnh, chớ có làm mất thể diện lây cả lão nương.
- Điện chủ, điện chủ Trấn Ất điện Hoắc Lăng Tiêu...
Thị vệ chạy tới bẩm báo còn chưa nói hết lời, Ô Mộng Lan đã vung tay lên:
- Biết rồi!
Có thể không biết sao, giọng Hoắc Lăng Tiêu lớn như vậy toàn bộ Trấn Ất điện đều nghe được, nàng không nghe mới lạ.
Người ta đây là chiếm lý, qua đây báo thù chuyện lần trước, tới đánh vào mặt nàng.
Nhưng mấu chốt là lần trước cũng không lấy được bao nhiêu lợi ích từ chỗ người ta, bởi vì lần đó Dương Khánh sớm giúp bên Trấn Ất điện giữ lại hậu thủ, có người ngu xuẩn bên Trấn Bính điện tự tay viết giấy làm chứng. Nếu thật muốn so đo lần đó Trấn Ất điện người ta có thể theo lý mà tranh, hoàn toàn có thể không để ý tới nàng.
Mà lần này Trấn Bính điện lại là thật sự đuối lý, hơn nữa còn bị thua thiệt, mùi vị bị thua thiệt còn bị người ta đánh vào mặt thật sự không dễ chịu.
Bất quá vừa thấy được Hoắc Lăng Tiêu sắc mặt sa sầm dẫn hai tên Hành Tẩu sải bước tới, Ô Mộng Lan cũng sẽ không để mất đi phong độ, gió Xuân đầy mặt nói:
- Hoắc điện chủ đích thân giá lâm Trấn Bính điện, thật đúng là khách quý!
Hoắc Lăng Tiêu hừ lạnh một tiếng, không khách sáo chút nào sa sầm nét mặt:
- Trấn Bính điện của nàng làm ra chuyện tốt!
Ô Mộng Lan cố làm ra vẻ kinh ngạc nói:
- Chuyện gì làm cho Hoắc điện chủ tức giận như vậy?
- Ô Mộng Lan, nàng muốn ta nói toạc ra trước mặt mọi người sao?
Hoắc Lăng Tiêu cười lạnh, ý nói là nếu như nàng không sợ mất thể diện, ta cũng không ngại.
- Ha ha, người tới là khách, bản điện chủ há có thể chậm trễ!
Ô Mộng Lan nói một câu nhẹ như bay hóa giải bối rối đối phương mang tới cho mình, xoay người về phía đại môn phòng khách đưa tay nói:
- Mời vào bên trong!
Để lại Phùng Chi Hoán và Hà Vân Dã, Hoắc Lăng Tiêu theo nàng cùng nhau vào phòng khách.
Vào phòng vừa ngồi xuống, Hoắc Lăng Tiêu bèn ném tấu biểu của Dương Khánh cho Ô Mộng Lan:
- Nàng hãy xem chuyện tốt thủ hạ mình làm!
Đương nhiên kế tiếp hai bên bắt đầu tranh chấp cãi nhau.
Đương nhiên chuyện xảy ra giữa đám thủ hạ bên dưới còn chưa đủ để ảnh hưởng thế liên thủ giữa hai điện chủ vì đại cục.
Nhưng loại chuyện đuối lý như vậy nhất định phải bồi thường, bên Ô Mộng Lan vô lý chạy tới địa bàn Hoắc Lăng Tiêu gây sự, y không thể nào làm như không xảy ra chuyện gì, không thể có đạo lý này!
Sau khi kết thúc, Hoắc Lăng Tiêu lộ vẻ vân đạm phong khinh đi ra, Ô Mộng Lan ngay cả hứng thú tiễn khách cũng không có.
Sau khi chạm mặt hai tên Hành Tẩu, Hoắc Lăng Tiêu liếc mắt nhìn lại, khóe miệng khẽ nhếch một nụ cười hài hước.
Dương Khánh giúp y kiếm một ngàn viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm, lần trước thua thiệt xuất ra ngoài một ngàn viên, lần này không những lấy về rồi, còn kiếm thêm được một ngàn viên.
Đây cũng không phải là con số nhỏ, thuộc hạ phía dưới có khả năng giúp y kiếm được ích lợi như vậy, y không ngại tự mình đi về một chuyến, đi thêm vài chuyến nữa cũng vui lòng. Dù sao mình không mất thể diện, còn có thể chạy tới tát vào mặt người ta lấy được ích lợi, không vui sao được?!
Lần trước giữ được Dương Khánh quả nhiên không thua thiệt! Hoắc Lăng Tiêu quay đầu lại kêu một tiếng:
- Trở về!
Ba màn hào quang bao lấy ba người nhanh chóng bắn lên không rời đi.
Phía dưới bên trong phòng khách vang lên thanh âm Ô Mộng Lan cắn răng nghiến lợi:
- Bảo Lưu Cảnh Thiên cút tới gặp ta!
Trong tấu biểu Dương Khánh đã có nói rõ, Hoắc Lăng Tiêu đã biết địa phương mà Dương Khánh đang đồn trú nhân mã, đúng là y muốn tới Đông Lai động xem thử.
Bất quá không biết nghĩ tới điều gì, Hoắc Lăng Tiêu cấp tốc phi hành trên không trung lẩm bẩm mấy tiếng:
- Đông Lai động chủ Miêu Nghị, hiền đệ...
Y lắc đầu cười một tiếng, cuối cùng vẫn bỏ đi ý niệm đi Đông Lai động, giữa không trung viết một phần pháp chỉ vào ngọc điệp, hất tay ném cho Phùng Chi Hoán phi hành theo sau lưng:
- Truyền lệnh cho Dương Khánh, rút lui nhân mã trở về, chuyện này tới đây thôi! Ba đạo lưu quang xẹt qua phía trên Đông Lai động, trong đó hai đạo không hề dừng lại chút nào tiếp tục bay xa, khiến cho Yêu Nhược Tiên cả kinh nấp giữa núi rừng ló đầu ra quan sát.
Một đạo lưu quang khác hiện ra nguyên hình Phùng Chi Hoán, đáp xuống Đông Lai động.
Hơn hai ngàn nhân mã nhất tề chú ý vào Phùng Chi Hoán, có không biết bao nhiêu người hâm mộ nhân vật có tu vi có thể ngự không phi hành.
Dương Khánh cũng đã bước nhanh xuất hiện đến trước mặt Phùng Chi Hoán, chắp tay hành lễ nói:
- Dương Khánh bái kiến Phùng Hành Tẩu.
- Điện chủ lệnh cho ngươi lui nhân mã về, chuyện này tới đây chấm dứt!
Phùng Chi Hoán mặt không đổi sắc giao ngọc điệp cho Dương Khánh.
Đối với người mà lúc trước mình từ bỏ, cũng không biết tâm trạng của Phùng Chi Hoán lúc này thế nào, bất quá ngoài mặt cũng không nhìn ra được gì.
Dương Khánh xem xong ngọc điệp chắp tay về phương hướng Trấn Ất điện:
- Dương Khánh cẩn tuân pháp chỉ điện chủ!
Phùng Chi Hoán không có nói nhiều, hôm nay Dương Khánh thuộc về điện chủ cai quản trực tiếp, cũng không tới phiên y nói gì, truyền đạt pháp chỉ hoàn thành, y cũng nhanh chóng bay lên không rời đi.
Dương Khánh chắp tay nhìn theo đưa tiễn, đợi đạo lưu quang kia biến mất lập tức quay đầu hạ lệnh nhân mã hai phủ lui về.
Có thể nói là lập tức thi hành pháp chỉ điện chủ không do dự, điểm này đáng để Miêu Nghị dối trên gạt dưới học tập thật tốt...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...