Duẫn Chiếu cũng vô cùng bất đắc dĩ, thở dài nói:
- Du lịch, du lịch, tên kia đúng là đi du lịch thật, hiện tại chúng ta chỉ có thể chờ đợi thời cơ từ từ đến thôi, hắn không thể nào cứ đi liên tục như vậy được, rồi cũng sẽ có một ngày hắn dừng chân ngủ lại.
Duẫn Minh đau răng nói:
- Sư huynh, trên đường đi ngươi đã nói thế nhiều lần rồi, nhưng ai mà biết được khi nào thì hắn mới ngủ lại chứ, giả sự hắn chơi chán, xoay người rời đi trực tiếp ra khỏi Cực Nhạc Giới thì làm sao đây? Duẫn Chiếu nghiêng đầu nhìn hắn, giọng nói bao hàm thâm ý:
- Nếu hắn thực sự rời khỏi đây, đó không hẳn là việc xấu đâu.
Duẫn Minh sững sờ nói:
- Vậy chúng ta phải ăn nói thế nào với sư phụ đây?
Duẫn Chiếu:
- Sư phụ hoàn toàn biết rõ tình cảnh của chúng ta. Vì thế không thể trách tội chúng ta được.
Duẫn Minh nhíu mày:
- Sư huynh, ta hiểu rõ ý của ngươi, ra tay với Ngưu Hữu Đức không phải là cử chỉ sáng suốt, dù sao hắn cũng có bối cảnh là Khấu Thiên Vương, nếu như hành động lần này có gì sơ sót, Khấu Thiên Vương tức giận, thiết nghĩ không ai dám gánh nổi hậu quả này! Nhưng Sư phụ đã giải thích rõ việc này rồi, giao cho chúng ta ra tay cũng là không còn cách nào khác thôi, Sư phụ không thể tín nhiệm người ngoài mà giao cho họ làm việc này được. Doanh gia đã nắm nhược điểm trong tay rồi, nếu Sư phụ không có một câu trả lời xứng đáng, một khi Doanh gia lôi kéo sự việc này ra ngoài sáng, bên Linh Sơn sẽ không tha cho chúng ta.
Duẫn Chiếu:
- Nếu chúng ta thực sự làm theo lời của Doanh gia, đó mới là để cho Doanh gia nắm được nhược điểm. Theo ta thấy, chỉ cần xử lý sạch dấu vết bên Thiên Nhai, không còn liên lụy gì đến chúng ta nữa, cũng chẳng còn chứng cứ nào khác, Doanh gia sẽ chả làm gì được chúng ta.
- Sư huynh à!
Duẫn Minh chắp tay trước ngực lạy lấy lạy để hắn, thở dài:
- Ngươi nói nghe dễ dàng quá, đệ tử môn hạ của Sư phụ nhiều đến vậy, nếu không có tài nguyên tu luyện, làm sao duy trì được? Hơn nữa, nếu Doanh gia dám dùng việc này uy hiếp, vậy thì làm sao chúng ta có thể dễ dàng cắt đứt mọi đầu mối tại Thiên Nhai được chứ? E rằng chứng cứ đầy đủ đều đã nằm gọn trong tay người ta rồi. Kể tiếp, nếu chúng ta giúp đỡ Doanh gia hoàn thành việc này, chúng ta mới thực sự thoát thân, sau này Doanh gia sẽ không dám dùng việc này để uy hiếp chúng ta nữa, một khi sự việc vỡ lỡ ra hết rồi, cho dù là Khấu gia, Thiên Đình hay Linh Sơn, Doanh gia cũng không có cách nào giải thích việc này rõ ràng được. Đặt trường hợp chúng ta không làm việc này, Doanh gia sẽ không hề có cố kỵ gì, quăng chuyện Thiên Nhai của chúng ta ra chỗ sáng, ắt hẳn sư phụ đã nghĩ đến vấn đề này rồi, vì thế nên mới đồng ý làm việc. Nếu không, dù sao Sư phụ cũng là người thông minh, làm sao để người ta nắm mũi dắt đi chứ?
Duẫn Chiếu trầm mặc suy ngẫm từng câu từng chữ sư đệ mình vừa nói, cuối cùng cũng gật nhẹ đầu, nói:
- Sư đệ nói có lý, xem ra việc này chỉ được thành công, không được thất bại, không hiểu sao tin tức bên sư phụ không thể xác định cụ thể, thực sự là một phiền phức vô cùng lớn, hành động của chúng ta cũng không thể quá quang minh chính đại được, đi đến đầu cũng phải né tránh người khác.
Duẫn Minh cười khô nói:
- Sư phụ cũng không còn cách nào khác, hắn không thể hỏi Hoài Ngọc La Hán quá mức trắng trợn, nếu không sẽ khiến đối phương nghi ngờ, một khi sự việc phát sinh, bọn họ sẽ đặt nghi điểm lên đầu Sư phụ của chúng ta. Sư huynh, ngươi cũng đừng quá vội, đúng là ta quá mức lo lắng không yên thôi, việc này chỉ có thể từ từ hành động, không thể gấp gáp, không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay thì phải một kích tất trúng, tránh bại lộ thân phận của chúng ta, nếu không sẽ gây ra phiền phức to lớn cho sư phụ. Sư huynh nói cũng rất có lý, ta không tin hắn có thể không ngừng chạy loạn khắp nơi, chắc chắn sẽ có thời điểm dừng chân, đến lúc đó cũng chính là cơ hội của chúng ta.
Duẫn Chiếu gật gật đầu, đôi lông mày vẫn mang theo vẻ sầu lo:
- Ngưu Hưu Đức là mãnh tướng của Thiên Đình. không biết đã có bao nhiêu người chết trên tay hắn rồi, lúc hắn còn ở cảnh giới Kim Liên đã có thể một mình một ngựa xông vào chém giết đại quân trăm vạn người, khi ném hắn vào trong Hoang Cổ Tử Địa cũng còn sống trở về, sau đó hắn còn có thể chỉ huy nửa chi Hồ Kỳ đánh tan trăm vạn đại quân tinh nhuệ, nghe nói trong trận chiến ấy những tu sĩ Thái Liên bị hắn giết, không ai dám đối mặt với hắn, chỉ một trận chiến đã chấn động khắp thiên hạ, nếu không thì hắn cũng không trở thành con rể của Khấu Thiên Vương được. Ngưu Hữu Đức sống sót qua hàng trăm trận chiến, khó gặp thất bại trong nhiều năm qua, có thể nói là hắn đã giẫm lên thi hài mà đi trở thành một vị tướng dũng mãnh và hung hàn, hắn đã nổi danh bằng chính thực lực của mình, ta có chút lo lắng, chỉ với năm huynh đệ chúng ta có thể chế ngự được hắn hay không.
Duẫn Minh trấn an hắn, nói
- Sư huynh quá lo lắng rồi, ở Luyện Ngục Chi Địa hắn có thể thẳng tay chém giết như vậy bởi vì nơi đó toàn là một lũ ô hợp mà thôi, còn việc hắn chỉ huy nửa chi Hổ Kỳ đánh tan trăm vạn đại quân tinh nhuệ, ta thừa nhận hắn có một chút bản lĩnh đó, nhưng đó cũng chỉ là có phương pháp chỉ huy thích hợp mà thôi, có thể phá vỡ nhận thức thường quy, nếu không ngươi thử để hắn một mình một ngựa thêm lần nữa xem thế nào đi. Hơn nữa, sư phụ không thể không nghĩ đến việc này, cũng đã ban thưởng cho chúng ta pháp bảo tiêu diệt được hắn, chuyện này đã không còn là vấn đề lớn, lần này năm huynh đệ chúng ta chắc chắn có thể đưa hắn đi siêu độ!
Duẫn Chiếu gật đầu, đưa mắt ngắm nhìn ánh tịch dương đằng xa:
- Một khi Ngưu Hữu Đức đã chết, Khấu Lăng Hư nhất định sẽ tra hỏi rõ ràng, e rằng Cực Nhạc Giới sẽ có một trận hỗn loạn rồi.
Hai ngày sau, năm người Sư huynh đệ ẩn thân tại một sơn động trong dãy núi trùng điệp, cả năm người đều lần lượt trợn mắt trong bóng tối, bốn vị sư đệ nhìn về phía Duẫn Chiếu đang cầm linh tinh, không biết hắn đã liên hệ thế nào rồi.
Sau khi chờ trong chốc lát, Duẫn Chiếu thu hồi linh tinh, đứng dậy, nội tâm bốn vị sư đệ đã xác định, cũng đứng dậy theo. Duẫn Minh hỏi:
- Sư huynh, lần này hắn đến nơi nào? Duẫn Chiếu vừa đi ra ngoài sơn động, vừa nói:
- Tuệ Lâm Tinh.
Sau khi mọi người nhanh chóng xuất phát, Duẫn Minh quay đầu nhìn về phía sau lưng, phát hiện thiếu đi một người, liền hô:
- Duẫn Quang, ngươi đang lề mề gì đấy? Còn không mau dùng tốc độ nhanh nhất chạy đên đó, nói không chừng bọn họ có thể nán lại một, hai ngày.... Mấy người cũng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Duẫn Quang chậm rãi đi ra, giọng điệu pha lẫn chút do dự nói:
- E rằng hắn chỉ đi dạo một vòng rồi đi ngay, cho dù chúng ta có đến đó thì cũng không thể tới kịp đây. Trái lại, ta vừa nghĩ ra một cách có thể giữ hắn lại chờ chúng ta đến đó.
- Ồ!
Duẫn Minh xoay người, lập tức nói:
- Ngươi đã có cách, vì sao không nói sớm?
Duẫn Quang đi đêm trước mặt bọn họ, vẫn nói ngập ngừng:
- Ta có quen biết người bên Tuệ Lâm Tinh, có thể nhờ hắn giúp đỡ, hắn sẽ nghĩ cách giúp chúng ta giữ người ở lại, chẳng qua việc này không tiện để người khác biết rõ mà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...