Tần Vi Vi khẽ mấp máy môi, liếc nhìn Miêu Nghị, mình lại làm liên lụy tới hắn một lần.
Dương Khánh khẽ vuốt cằm, một tu sĩ Bạch Liên tam phẩm tầng dưới chót nghe lệnh động phủ không biết tình huống cụ thể mới đúng, nếu như biết rõ ý đồ của Lưu Cảnh Thiên như lòng bàn tay, vậy y cũng phải nghi ngờ lời của Khâu Tiện là thật hay giả.
Lại hỏi:
- Lúc ngươi rơi vào tay Miêu động chủ, có khai ra sự thật này không?
Khâu Tiện nghe tim mình như chìm xuống, y đã được báo trước về vấn đề này, nếu không nói đúng theo dặn dò, Miêu Nghị sau lưng sẽ không bỏ qua cho, sau khi hơi do dự bèn nhắm mắt đáp:
- Chưa hề khai sự thật, lúc bị bắt tiểu nhân nói với Đông Lai động chủ mình là người của sơn chủ Thiếu Thái sơn Hùng Khiếu Nam Tuyên phủ.
Dương Khánh khẽ cau mày:
- Vì sao phải nói như vậy?
Khâu Tiện đáp:
- Chỉ vì lúc tiểu nhân bị bắt, Miêu động chủ xuất thủ rất nặng, làm tiểu nhân lòng mang oán hận. Trước đó tiểu nhân nghe nói sơn chủ Thiếu Thái sơn Hùng Khiếu và động chủ Đông Lai động Miêu Nghị không hợp, vì oán hận nên muốn khích bác trả thù!
Dương Khánh quét nhìn Miêu Nghị và Hùng Khiếu, cười lạnh một tiếng nói:
- Xem ra thủ hạ ta nội đấu đã xú danh vang dội, đến nỗi mọi người bên ngoài đều biết!
Hùng Khiếu và Miêu Nghị im lặng, Dương Khánh lại hỏi:
- Vậy vì sao sau đó ngươi lại khai thật?
Khâu Tiện đáp:
- Chỉ vì sau đó Miêu động chủ phát hiện khác thường, không phù hợp với lời khai của tiểu nhân, Miêu động chủ tra khảo, tiểu nhân không thể làm gì khác hơn là khai thật.
- Thì ra là như vậy!
Dương Khánh hừ hừ một tiếng, bình thản hỏi Miêu Nghị:
- Miêu động chủ, lời y nói có thật không?
- Bẩm phủ chủ, quá trình đúng là như thế, y nói không sai.
Miêu Nghị cầm thương ôm quyền nói với Dương Khánh, quay đầu lại căm tức nhìn Khâu Tiện, gằn giọng nói:
- Tiểu nhân hèn hạ, lại dám khích bác ly gián, thiếu chút nữa làm hại ta và với Hùng sơn chủ nội đấu!
Mọi người cười lạnh trong lòng, hai người các ngươi vốn đã nội đấu với nhau từ trước, còn cần người khác khích bác sao?
Thế nhưng còn chưa phản ứng kịp, lại nghe Miêu Nghị quát:
- Ác tặc như vậy, Miêu mỗ có thể nào tha cho ngươi!
Chỉ thấy hàn quang chợt lóe trong tay hắn, mũi thương sắc bén đâm vào sau lưng Khâu Tiện ở vị trí tim, ba vòi máu tươi theo mũi thương ba cạnh bắn vọt ra.
- Ngươi...
Khâu Tiện trợn to hai mắt cố gắng quay đầu lại chỉ Miêu Nghị, tựa hồ muốn nói gì.
Miêu Nghị không cho y cơ hội tiếp tục nói chuyện, mũi thương khẽ vặn, quét ngang phá vỡ lồng ngực, tuôn ra một vũng máu tươi.
Khâu Tiện ngã xuống đất dường như có vẻ chết không nhắm mắt, vẫn trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Miêu Nghị, rõ ràng đối phương nói chỉ cần mình khai theo lời dặn sẽ…
Miêu Nghị rung thương giũ sạch vết máu, thu vào nhẫn trữ vật, quay đầu lại nói:
- Lôi ra đi!
Nguyên Phương tiến lên nhanh chóng lôi thi thể Khâu Tiện đi, chỉ còn lại một vũng máu trên mặt đất, mùi máu tanh dần dần tràn ngập trong nhà gỗ.
Bên trong nhà yên tĩnh lặng lẽ, mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Hùng Khiếu khẽ rùng mình, tiểu tử này hạ thủ không nương tay chút nào. Vốn y cảm thấy trong lời Khâu Tiện còn có chỗ sơ hở, muốn ép hỏi nữa, ai ngờ Miêu Nghị quả quyết không có cho y cơ hội.
Vừa đúng lúc Miêu Nghị cũng nhìn y một cái, ánh mắt hai người va chạm vào nhau tóe lửa, lại nhanh chóng quay đầu lại tránh ra, địch ý rõ ràng không cần phải nói.
Dương Khánh không tỏ thái độ gì đối với chuyện này, ánh mắt nhìn sang Tần Vi Vi, cuối cùng lại hỏi Miêu Nghị:
- Nếu sau đó biết lời của Khâu Tiện là giả, vì sao không kịp thời báo lên trên?
Miêu Nghị sửng sốt, chuyện đến đây nên chấm dứt rồi mới phải, vì sao Dương Khánh còn bám lấy không tha?!
Hắn đang nhanh chóng suy tư nên trả lời như thế nào, ai ngờ Tần Vi Vi chợt đi ra khỏi hàng, ôm quyền nói với Dương Khánh:
- Bẩm phủ chủ, sau đó Miêu Nghị từng báo lại với thuộc hạ, là thuộc hạ quên báo lên cho ngài!
Lời này vừa nói ra, các sơn chủ khác không có gì, ngược lại làm Dương Khánh hơi sững sờ, ánh mắt lấp loáng.
Người khác không biết thật giả, y há có thể không biết, cho dù là nàng quên báo thật, sau khi hội hợp với y cũng phải lập tức nhắc tới chuyện này, chẳng lẽ còn không đủ để nhắc nhở nàng báo lại?!
Đây là muốn giải vây cho Miêu Nghị ư? Dương Khánh thầm nhủ trong lòng, không phải là nha đầu này luôn luôn không hợp với tiểu tử này sao?
Miêu Nghị cúi đầu thấp xuống, cũng đang cúi đầu suy nghĩ, nữ nhân này làm gì vậy… Giúp ta giải vây ư, nàng tốt tới mức này sao?
Dương Khánh đứng lên, lớn tiếng nói:
- Cho dù là như vậy, nhưng trước đó hắn không biết tra xét rõ ràng, báo lên một cách hồ đồ, thiếu chút nữa làm sai lệch phán đoán địch tình của bản tọa, chuyện lớn như vậy há là một câu ‘sơ ý sai lầm’ là có thể cho qua?! Nếu sau này ai ai cũng làm việc qua loa chểnh mảng như vậy, chẳng phải hai phủ ta sẽ tràn ngập nguy cơ, không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được!
Miêu Nghị ngạc nhiên trợn to mắt nhìn y, không thể bỏ qua, là muốn xử lý ta sao?
Mọi người cũng ngẩng đầu nhìn lại, Hùng Khiếu ngược lại sáng mắt lên.
Tần Vi Vi khẽ nhếch đôi môi, cũng ngạc nhiên nhìn Dương Khánh.
Nguyên Phương cùng Lại Vũ Hàm ngoài nhà nghe vậy ngơ ngác nhìn nhau, cũng đều dỏng tai lên.
Ánh mắt Dương Khánh rơi vào mặt Miêu Nghị, phất tay hạ lệnh:
- Kể từ bây giờ trở đi, miễn đi chức vị động chủ Đông Lai động của Miêu Nghị!
Chỉ trong khoảnh khắc Miêu Nghị hoang mang ngơ ngác, còn cho là mình nghe lầm, nhưng cũng biết không nghe lầm, chức động chủ Đông Lai động mà mình liều mạng chém giết mới đoạt được đã mất rồi sao?!
Trong lòng hắn hiểu, đương nhiên là Dương Khánh có quyền làm như vậy.
Hắn cũng không phải là Dương Khánh trước đây bị Lư Ngọc cách chức điều tới Nam Tuyên phủ, khi đó Dương Khánh dưới cơn nóng giận có thể tạo phản, Miêu Nghị hắn có dám tạo phản hay không?!
Hùng Khiếu nhìn về phía Miêu Nghị ngẩn người, thiếu chút nữa bật cười thành tiếng. Ta để cho ngươi cưỡng từ đoạt lý, ngươi cho rằng không có chứng cớ thì không thể làm gì được ngươi sao?!
Các lộ sơn chủ đều là người từng trải, biết rõ chênh lệch giữa tu sĩ bình thường và động chủ, tay cầm tài nguyên mười vạn tín đồ hưởng hết vinh hoa phú quý không nói, hàng năm cũng thu được một số Nguyện Lực Châu. Khoan nói thu nhập mười viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm, cho dù là tùy tùng thân tín bên cạnh phủ chủ cũng không có được đãi ngộ này, nếu có ban thưởng khác lại là chuyện khác.
Mọi người biết rõ, đổi lại bất cứ kẻ nào đối mặt kết quả xử phạt như vậy cũng khó lòng tiếp nhận, tâm lý hụt hẫng còn khó chịu hơn cả bị giết chết. Nhất là tình huống Miêu Nghị, bịt được lỗ hổng lớn Hùng Khiếu, lại bị phủ chủ đi theo lỗ hổng nhỏ trừng phạt.
Không trách trước đó phủ chủ không truy cứu, có lẽ là chờ tới lúc này, xem ra đã sớm chuẩn bị để cho Miêu Nghị xuống đài.
Ánh mắt Dương Khánh lạnh lùng quét qua phía dưới, mọi người bao gồm Hùng Khiếu đều kinh sợ trong lòng, bừng tỉnh ngộ, đây là đang lấy Miêu Nghị cảnh cáo mọi người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...