Phi Thiên

- Vâng!

Kim Mạn tuân lệnh ngay lập tức liên hệ.

- Ngươi...

Hải Bình Tâm nổi giận, xóa sạch hết pháp ấn liên hệ bên ngoài trên linh tinh là có ý gì đây, chăng lẽ muốn giam mình ở trong Luyện Ngục luôn sao?

Đã đến bên cạnh cha, nàng không thèm sợ Miêu Nghị nữa, chuẩn bị nổi cáu lên thì bàn tay Hải Uyên Khách đã đặt trên đầu vai của nàng, ngăn nàng làm điều xằng bậy, con gái của mình hoàn toàn không biết rất điều điều, Miêu Nghị không đáng sợ, đánh sợ là vị kia đứng sau lưng Miêu Nghị.

Nhưng hắn vẫn hỏi Miêu Nghị:

- Thánh Chủ, ý của ngươi là không để con gái ta ra ngoài sao?

Miêu Nghị không muốn dây dưa quá nhiều về đề tài này nữa nên nói:

- Nàng không muốn ở cùng với mẹ nàng, hơn nữa ở cạnh ta luôn có thám tử Tả Bộ giám sát, hơn nữa xung quanh ta có một đống tử địch trên Thiên Đình, nàng đi theo ta quá nguy hiểm, để người cha như ngươi chăm sóc nàng là tốt nhất. Sau khi trở về tìm không thấy nàng, ta cũng cần phải bàn giao lại việc này với Thiên Đình, xem như nàng gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn nên không trở về, chắc chắc bên Thiên Đình sẽ liên hệ xác nhận lại việc này, về phía ngươi phải giải quyết các vấn đề phát sinh sau đó thật tốt, tránh bị tìm ra sơ hở.

Kỳ thực Hải Uyên Khách không muốn con gái của mình bị vây ở đây giống như bản thân, nhưng hắn nhớ rõ lời nói của Miêu Nghị, tình cảnh hiện tại đã có chút nguy hiểm rồi, còn về chuyện tài nguyên tu luyện, nếu như Miêu Nghị có thể đến đây quá mức thuận lợi. Vậy cũng đã chứng tỏ tài nguyên có thể chảy vào bên trong Luyện Ngục Chi Địa này, với địa vị hiện tại của hắn tại Vô Lượng Đạo, số tài nguyên được phân chia có thể đảm bảo cho con gái của mình, đó không phải là vấn đề gì lớn, vì thế hắn liền nhận phần ân tình này, gật đầu nói:


- Lại phiền Thánh Chủ lao tâm, thuộc hạ đã hiểu rõ.

- Cha!

Hải Bình Tâm không quá muốn điều này chút nào, kéo kéo cánh tay phụ thân mình làm nũng. Hải Uyên Khánh nghiêm mặt, chỉ nói một tiếng:

- Nghe lời!

Hải Bình Tâm nghe xong chỉ bĩu môi cúi đầu, sau đó Hải Uyên Khách tạm thời tịch thu tất cả những món đồ trên người nàng. Sau khi xử lý sạch sẽ mới trả lại cho nàng được.

Sau đó Miêu Nghị thả Dương Khánh giới thiệu hắn với mọi người, không nói bất kỳ ý đồ vì sao Dương Khánh lại đến, nhưng mọi người đều nhận ra người này là tâm phúc của Miêu Nghị.

Dương Khánh chào hỏi mọi người xong xuôi, rồi đánh giá hoàn cảnh chung quanh.

Không đợi quá lâu, ngũ Thánh và cao tầng Ngũ Đạo đều lần lượt đi vào

Miêu Nghị lần lượt chào từng người, vẻ mặt vẫn không biến đổi chút nào, cũng chẳng lên tiếng. Một đám người xì xầm to nhỏ không biết có ai đã đắc tội hắc, phỏng đoán vẻ mặt kia là có ý gì.

Sau khi mọi người đến đông đủ, Miêu Nghị đưa mắt nhìn Dương Khánh đã đi đến bậc thang ngoài điện, hắn xoay người nhìn mọi người từ trên cao xuống, mở miệng hỏi, giọng điệu hờ hững:

- Lúc trước chư vị nói rằng sẽ tôn ta làm chủ, không biết vẫn còn giữ lời chứ?

Mọi người quay đầu nhìn nhau, người ta đứng trên cao như thế đã tỏ ý gì sao bọn họ không biết chứ, hắn muốn mọi người bày tỏ thái độ của mình rồi.

Một đám người bắt đầu truyền âm thương nghị. Có một số việc tuy trong thâm tâm không muốn chấp nhận, nhưng một đám lão già nếu đều nhìn nhận một sự thật, một vài chuyện chỉ đơn giản là trên danh nghĩa, quyền không chế chính thức ở trên tay ai chẳng phải vì mong muốn của ai đó mà có thể chiếm được, nếu Miêu Nghị vẫn còn giá trị lợi dụng với bọn họ, bọn họ cũng chẳng tổn hại lợi ích của bản thân mình, quan trọng là Miêu Nghị có thể ra vào nơi đây tự do, giúp thắp sáng thêm một tia hi vọng có thể rời khỏi nơi đây của bọn họ.

Hiện tại, vấn đề là, xưng hô với Miêu Nghị thế nào. Sau khi mọi người thảo luận bàn bạc một lúc lâu, đám người đứng lên chỉnh tề, cùng nhau chắp tay hô to:

- Tham kiến Thánh Vương!

Đám người Hải Bình Tâm ở đằng sau nghẹn họng nhìn trân trối, Hải Bình Tâm không biết rõ quá nhiều chuyện, không ngờ rằng tên này có thể khiến Lục Đạo thần phục. Không phải đâu, tên gia hỏa này có tu vi gì chứ? Cho dù bối cảnh Khấu Thiên Vương có mạnh đi nữa cũng không lan rộng đến tận đây, ai ở trong này đâu có đặt Khấu Thiên Vương vào mắt?

Miêu Nghị cũng không khách khí thản nhiên hô lên:


- Kim Mạn!

Kim Mạn tiến lên một bước:

- Có thuộc hạ!

Miêu Nghị trầm giọng ra lệnh:

- Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là Vô Lượng Đạo Thánh Chủ! Vô Lượng Đạo có ý kiến gì không?

Kim Mạn khẽ giật mình.

Đám người Tư Đồ Tình Lan nhìn nhau cười cười, đây mới là mục đích chung, mấy người bọn họ chắp tay:

- Không có ý kiến!

Sau đó bọn họ chuyển sang Kim Mạn chắp tay lần nữa:

- Tham kiến Thánh Chủ!

Sự việc đến quá đột nhiên, đâm ra Kim Mạn hơi luống cuống chân tay, hơi xấu hổ không biết phải làm sao chắp tay nói với Miêu Nghị:

- Thuộc hạ tuân mệnh!


Đám người bên dưới vẫn còn đang phỏng đoán dụng ý của Miêu Nghị, Miêu Nghị tiếp tục lên tiếng:

- Dương Khánh!

Tiếng hô của Miêu Nghị đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Dương Khánh nhanh chóng đi xuống vài bậc thang, chắp tay nói:

- Có thuộc hạ!

Miêu Nghị trầm giọng nói:

- Kể từ hôm nay, Dương Khánh là Lục Đạo Đại Chấp Sự, lúc ta không có ở Luyện Ngục Chi Địa, Dương Khánh sẽ thay ta quyết định mọi việc tay Lục Đạo.

Kỳ thực hắn muốn phong Dương Khánh trở thành Lục Đạo Đại Tổng Quản, nhưng bản thân Dương Khánh đã từ chối, Dương Khánh cho rằng hắn vừa mới đến mà đã nhận chức danh “Đại Tổng Quản” sẽ kích thích tâm trạng của mọi người, hắn vẫn chưa nắm rõ tình huống hiện tại ở đây, có thể quản được ai chứ? Nếu dùng “Đại Chấp Sự” thì uyển chuyển hàm súc hơn nhiều, nó đã đủ khiến cho mọi người hiểu rõ sự tồn tại của hắn ở đây chẳng qua chỉ để chấp hạnh pháp chị của Miêu Nghị, còn những chuyện sau này đợi hắn xác định được tình trạng ở đây rồi tính tiếp, hiện tại không thích hợp quá mức cấp tiến.

Mặc dù như thế, Dương Khánh vẫn không ngờ được Miêu Nghị không đợi hắn đứng vững chân đã công bố chuyện bổ nhiệm này, làm hắn thực sực cảm giác sự quyết đoán của Miêu Nghị, quyết đoán đến mức khiến người ta hãi hùng khiếp vía, nếu đổi lại là hắn, nhất định hắn sẽ hiệp thương với Lục Đạo, sau đó thống nhất ý kiến chung rồi mới ra lệnh bổ nhiệm, ai ngờ đâu Miêu Nghị căn bản không thèm thương lực bất kỳ điều gì với Lục Đạo, trực tiếp đè ép chức danh “Đại Chấp Sự” lên đầu Lục Đạo, hắn hơi lo lắng không biết Lục Đạo có chấp nhận chuyện này hay không.

Nhưng Miêu Nghị đã làm thế rồi, hắn không thể không phối hợp theo:

- Thuộc hạ tuân lệnh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui