Cho dù đau thật đau, nhưng Miêu đại quan nhân không dám có một câu oán hận nào, hỏi nhỏ:
- Ta chỉ mới nói thế thôi, lão tam có đồng ý hay không mới là chuyện quan trọng chứ, làm gì ngươi giận dữ quá vậy? Nóng giận hại thân đó...
- Đùng!
Vân Tri Thu bỗng nhiên đập bàn, gầm lên một tiếng:
- Câm miệng!
Miêu Nghị giống như bị đánh trúng tim đen, không dám lên tiếng.
Vân Tri Thu nhắm mắt, dùng sức lắc đầu, cố gắng bình ổn lửa giận, chỉ vào Miêu Nghị cười lạnh, nói:
- Ngưu Nhị, ngươi nghe cho kỹ đây! Tính tình lão tam nhà các người thế nào, ta biết rất rõ, hơn nữa, ngươi cũng hiểu rõ giữa ta và nàng không hòa hợp, ta có thể đồng ý để nàng vào cửa, nhưng, một vài lời khó nghe cần nói trước, ta sẽ không tiếp tục nhường nhịn, sau khi vào nhà này, thiếp chính là thiếp, dám sĩ diện trước mặt ta thì đừng trách ta quăng mặt mũi nàng, đối xử với phòng khác thế nào thì nàng sẽ thế ấy, đến lúc đó ngươi đừng oán trách ta!
- Đó là việc nên làm, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, quy củ trong nhà cũng cần phải giữ, bằng không gia đình sẽ xào xáo náo loạn, ta luôn đặt hết niềm tin vào ngươi ở những chuyện này, nhất định ngươi sẽ không cố ý khó xử nàng.
Miêu Nghị liên tục gật đầu, phun ra vài câu nịnh nọt, đồng thời cũng muốn đánh tiếng trước một câu, sau đó dò hỏi, giọng điệu yếu xìu.
- Ngươi đồng ý rồi hả?
Vừa nghe xong lời nói của tên được tiện nghi mà còn khoe mẽ, Vân Tri Thu lập tức nổi điên:
- Khốn kiếp!
Nàng lắc mình vọt tới, dùng một tay đẩy Miêu Nghị ngã xuống đất, tiếp tục đánh hắn tơi bời.
Sau khi đánh mệt rồi, nàng ngồi dậy, tặng thêm vài cú đá nữa, xem như đã phát tiết xong xuôi hất tay áo lên, đóng sập cửa ra ngoài.
- Ài!
Miêu Nghị vừa bò dậy than thở, một trận đánh đổi lấy sự đồng ý của nàng, xem như là đánh không oan uổng.
Hắn nhanh chóng thi pháp lưu thông máu, trạng thái mặt mũi bầm dập tức thì khôi phục bình thường, dọn dẹp sạch sẽ đống y phục hầu như đã bị xé rách hoàn toàn, sau đó thay đổi một bộ quần áo khác, lúc này mới ngồi trước bàn trang điểm dùng linh tinh liên hệ với Thiên Nhi, Tuyết Nhi.
Thiên Nhi rất nhanh chóng đẩy cửa vào, giống như xe nhẹ đường quen, không hỏi thêm điều gì. Biết mình cần phải làm gì, lập tức cầm lượt giúp hắn chải lại đầu tóc rối bời.
Miêu Nghị nhìn qua gương thấy gương mặt tràn đầy nghiêm túc không nói lời nào của Thiên Nhi, hắn vội phát ra một tiếng ho, nói:
- Thực ra, phu nhân không phải là đối thủ của ta, chỉ là ta nhường nàng mà thôi.
Thái độ có bao nhiêu che giấu lúng túng thì phô bày hết bấy nhiêu, muốn tìm về mặt mũi của mình.
Thiên Nhi liên tục gật đầu, nói:
- Vâng, đúng vậy. Hiện tại tu vi của đại nhân đã cao hơn phu nhân, không thể giống với trước kia...
Nàng âm thâm lè lưỡi, biết mình đã nói sai rồi.
Quả nhiên, Miêu Nghị thẹn quá thành giận, nói:
- Ngươi vừa nói gì đó? Trước khi thì làm sao?
Trước kia ngay cả Lục Thánh ta còn không sợ, sao có thể sợ nàng được? Đàn ông tốt không so đo với phụ nữ, ngươi không hiểu à?
Thiên Nhi tức thì lắc đầu, bờ mô mím lại, nội tâm đầy bất đắc dĩ. Ngươi hung hăng với ta làm gì chứ, có bản lĩnh thì hung hăng trước mặt phu nhân đi cho ta thử nhìn xem.
Sau khi đã sửa sang hoàn toàn, Miêu Nghị đi đến gian phòng của Thiên Nhi tìm đến Nguyệt Dao một lần nữa.
Sau khi cởi bỏ hết khúc mắc với đại ca, tâm trạng Nguyệt Dao dường như đã tốt hơn nhiều, lại thấy Miêu Nghị vừa thay đổi xiêm y trên người, cảm thấy khá kỳ lạ nên nhìn thêm vài lần, hỏi:
- Đại ca, còn có chuyện gì sao?
Ánh nhìn của nàng càng khiến cho Miêu Nghị có tật giật mình, lo lắng lão tam biết hắn sợ vợ.
Nhưng hắn tạm thời vứt ý nghĩ này ra sau đầu, Miêu Nghị mở miệng nói, giọng điệu nghiêm túc:
- Lão tam, đại ca muốn cưới ngươi, ngươi có đồng ý hay không?
- …
Nguyệt Dao há hốc mồm sửng sốt, nàng hoài nghi có phải chính mình nghe lầm hay không nên hỏi lại:
- Đại ca ngươi vừa nói gì, lặp lại lần nữa đi.
Miêu Nghị dùng ngữ khí chân thành nói:
- Trước kia ngươi luôn muốn gả cho ta, hiện tại ta đã nghĩ thông suốt hết rồi, đồng ý cưới ngươi, ngươi có đồng ý gả ta không?
Nguyệt Dao hơi dở khóc dở cười, hốc mắt ngày một đỏ lên, cảm động. Nàng hiểu được thực ra đại ca hoàn toàn không có chút tình yêu nam nữ gì với nàng cả, cũng biết rõ đại ca vì sao lại nghĩ thông suốt chuyện này. Không cần Miêu Nghị nói ra đến miệng, nàng cũng có thể tâm ý tương thông, nội tâm vô cùng rành mạch rõ ràng, đại ca sợ mình bị sa vào trong vũng lầy với cái danh người đàn bà hư hỏng, trước khi dù sống dù chết cũng không muốn lấy nàng, hiện tại lại chủ động cứu vớt “người đàn bà hư hỏng” như mình.
Trong đầu nàng bỗng chốc hiện lên một hình ảnh quen thuộc lúc nhỏ, nàng đã lôi kéo tay đại ca, vô cùng hoạt bát mà nói rằng: Đại ca, chờ ta trưởng thành sẽ gả cho ngươi!
Người ta hay nói lời của trẻ con không kề cố kỵ, đó là một hứa hẹn từ lúc còn nhỏ của nàng, đó cũng là niềm an ủi sau khi đại ca từ chối lời cầu hôn, lúc này khi nàng nghĩ đến lại làm trái tim ấm áp.
Trong nháy mắt, Nguyệt Dao vừa cười, vừa nhìn Miêu Nghị ngây ngốc, cười đến xuân về hoa nở, vô cùng xán lạn, hai hàng nước mắt chảy xuống, gật đầu nói:
- Chỉ cần đại ca dám lấy lão tam, lão tam liền dám gả!
Miêu Nghị có hơi giật mình bất ngờ, hắn vốn nghĩ rằng trải qua chuyện của Giang Nhất Nhất, lại thêm lúc trước lão tam nói không muốn gả cho, hắn nghĩ phải cần tốn nhiều công sức thuyết phục, ai ngờ lão tam đồng ý nhanh gọn sảng khoái đến vậy, quá thuận lợi đến bất ngờ.
Thấy nàng khóc, Miêu Nghị đưa tay lau nhẹ nước mắt trên mặt nàng:
- Ta biết rõ ngươi đang lo lắng điều gì, dù sao đại ca cũng đã có thê thất, để ngươi làm thiếp cũng đã khiến ngươi tủi thân, thế nhưng không còn cách nào khác cả, đại ca chỉ có thể trách mình đồng ý quá trễ, cũng hối hận lúc trước không đồng ý cưới lão tam. Nhưng ngươi yên tâm đi, tuy rằng tính cách chị dâu ngươi hơi đanh đá một chút, nhưng thực sự mà nói, bên ngoài nàng chua ngoa nhưng trong lòng lại mềm như đậu hũ, vừa rồi ta đã trưng cầu ý kiến của nàng, nàng cũng đã chấp nhận, sẽ không làm khó ngươi. Đương nhiên, chuyện này ta cũng không cưỡng ép ngươi, ngươi cứ suy nghỉ thật kỹ đi, sau khi đã nghĩ kỹ hẳn cho ta một câu trả lời thuyết phục.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...