Có người trong lòng không khỏi cảm thán một tiếng, leo lên được cành cao của Khấu gia đúng là tốt thật, một tiếc hắc giáp Thiên binh địa vị Tổng trấn, trước giờ chưa từng có!
Ngay cả Miêu Nghị đang từ từ hồi phục lại tinh thần trong lòng cũng cho rằng là do Khấu gia giúp đỡ an bài, âm thầm lẩm bẩm, việc này Khấu gia sao lại không nói trước với hắn một tiếng?
- Vì sao không tiếp chỉ? - Văn Trạch quát một tiếng.
- Tuân chỉ! - Miêu Nghị vội vàng lên tiếng trả lời bước lên phía trước tiếp nhận pháp chỉ trong tay đối phương.
“Haiz!” Văn Trạch hoàn thành nhiệm vụ vẻ mặt thả lỏng, vổ vổ vai Miêu Nghị, bày ra bộ dạng tự cầu đa phúc, than thở một tiếng, nói:
- Lão đệ tự mình bảo trọng nhé. Sau này đừng đi sinh sự nữa nhé. - Nói xong liền dẫn người rời đi.
Miêu Nghị sửng sốt, sao lại nghe thấy ý tứ trong lời nói của đôi phương hình như không phải là chuyện tốt gì.
Đối với hắn mà nói, cũng không cảm thấy đi Quỷ thị làm Tổng trấn thì có gì không ổn, vị trí Quỷ thị Tổng trấn chính là không lý tưởng, cộng thêm trời cao hoàng để ở xa, không có người quản, rất tự do, còn hưởng không bổng lộc, thực sự là đùa không chuyển, cùng lắm thì trốn ở Quỷ thị Tổng trấn phủ đàng hoàng tu luyện cho tốt, hơn nữa, Khấu gia vận hành như vậy, không đến mức hại mình đâu?
- Chúc mừng đại nhân quan phục tổng trấn.
Một đám người của Hắc Long Ti trước tình huông này đều sôi nổi tiến lên phía trước chúc mừng. Miêu Nghị cũng chỉ khách khí nói đôi câu.
Chờ hắn trở về biệt viện của Khấu gia, lấy tinh linh liên hệ với Khấu gia bên đó, mới phát hiện ra ngay cả Khấu gia cũng không biết chuyện, việc này căn bản không phải là động tác của Khấu gia, hắn mới ý thức được sự nghiêm trọng của chuyện này, sợ rằng việc này không tốt đẹp giống như mình vẩn nghĩ.
Khấu Thiên Vương phủ, tam bản đường, Khấu Lăng Hư ngồi ở phía sau chiếc bàn dài sau khi nhận được tin tức, sắc mặt vô cùng khó coi.
Mặc dù sớm đã ý thức được Thanh Chủ rất không tình nguyện thả người ở đó dây dưa kéo dài thời gian, thế nhưng không ngờ lại bị Thanh Chủ ngấm ngầm dằn lại. Quỷ thị, vậy mà Thanh Chủ lại có thể nghĩ ra được.
- Đây là ông ta muốn để Khấu gia và Hạ Hầu gia đấu với nhau, sợ là kết quả ông ta muốn nhìn thấy chính là lưỡng bại câu thương! - Khấu Lăng Hư âm mặt bật ra một câu.
Lão Đường than thở nói:
- Chiêu này của Thanh Chủ đúng là lợi hại. Vương gia, Khấu gia và Hạ Hầu gia đấu nhau không phải là hành động sáng suốt, ở Quỷ thị, sợ là Khấu gia không phải là đối thủ của Hạ Hầu gia, giết địch được tám trăm e là phải đả thương mất ba nghìn của mình, không có lợi, thực sự là không được. Ngưu Hữu Đức bên đó chũng chỉ có thể mặc kệ thôi.
Mắt Khấu Lăng Hư chợt lóe lên vẻ nghiêm nghị nói:
- Tốn nhiều công sức như vậy, khiến cho thiên hạ đều biết mới đem người thu vào tay, vừa quay đầu lại bị bức đến mức phải từ bỏ., nếu như bản Vương ngay cả người cũng không giữ được, dựa vào cái gì để phục chúng, bảo người trong thiên hạ sẽ nhìn như thế nào?
Lão Đường cau mày, quả thực là chuyện phiền phức, nếu như không giữ được Ngưu Hữu Đức, lần này đối với uy tín của vương gia đúng là một lần thiệt hại nghiêm trọng.
Thấy phụ thân lửa giận ngút trời, ba huynh đệ đứng ở bên dưới không dám hé răng. Sau khi nội đường yên lặng một hồi, Khấu Tranh thử lên tiếng nói:
- Phụ thân, nếu thực sự không được, không ngại để Ngưu Hữu Đức ở bên đó tạm thời an phận ẩn nấp, người khác không ra khỏi Tổng trấn phủ, người bên ngoài dù sao cũng không đến mức đi vào trong giết nhau.
Lão Đường lắc đầu nói:
- Đại gia. vậy chúng ta chiêu mộ Ngưu Hữu Đức còn ý nghĩa gì nữa? Ý tứ của Thanh Chủ rất rõ ràng, nhìn thể diện của Vương gia, ông ta không thể trực tiếp đem Ngưu Hữu Đức làm ra thế nào, đem Ngưu Hữu Đức ném tới Quỷ thị, chính là muốn Khấu gia và Hạ Hầu gia đấu nhau, nếu như không đấu, cũng có thể vùi chết Ngưu Hữu Đức ở Quỷ thị. Ngưu Hữu Đức ở Quỷ thị không có bất kỳ thành tích gì, không có bất kỳ công lao gì, thế thì vĩnh viễn cũng không được đề bạt, vĩnh viễn viện cớ kéo dài thời gian trừng phạt ra, có thể đem hắn nhấn chìm ở Quỷ thị vĩnh viễn không có ngày xuất đầu lộ diện, vậy Ngưu Hữu Đức hoàn toàn mất đi ý nghĩa đối với Khấu gia. Cái gì mà đệ tử của Hỏa Tu La, cái gì mà tướng soái tài, đều trở thành vô ích, thành việc làm vô bổ, ăn thì không ngon, bỏ đi lại tiếc, còn phải tốn tinh lực của Khấu gia để tiến hành bảo vệ được không bù mất, lợi bất cập hại!
Khấu Tranh im lặng, hắn nghe ra ý tứ của lão Đường, đây là đang khuyên phụ thân mặc kệ Ngưu Hữu Đức ở Quỷ thị tự sinh tự diệt, không cần vì thể diện mà lấy cứng chọi với cứng.
Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, một khi Ngưu Hữu Đức thu ở Quỷ thị... đừng nói phụ thân. mà ngay cả hắn cũng cảm thấy sau này ra ngoài không có mặt mũi nào gặp người khác, cướp được người từ trong tay mấy vị thiên vương, không cao hứng được bao lâu, đã lại biến thành như thế này. thực sự là trở thành trò cười!
Khấu Cần đột nhiên lẩm bẩm một tiéng. nói:
- Ngưu Hữu Đức này cũng là quá khinh thường rồi, ai lại bị phạt mà vẫn còn phách lối như Vậy. không biết thành thực mà canh gác một chút, bây giờ thì tốt rồi, bị Thanh Chủ nắm trong tay nhược điểm lớn như Vậy.
Mấy người liếc mắt nhìn hắn một cái, cũng không nói gì, thế nhưng đến giời trong lòng ai là không rõ. Thanh Chủ phạt Ngưu Hữu Đức canh gái ở Ngự Viên một trăm năm mục đích chính là muốn tìm cơ hội để đập phá, không có việc này cũng sẽ bị Thanh Chủ tìm được những cái cớ khác, người ở dưới quyền của Thanh Chủ, Thanh Chủ có đầy đủ thời gian và biện pháp để chuẩn bị.
Phách! Khấu Lăng Huru trầm mặc một hồi đột nhiên vỗ lên mặt bàn, nói:
- Thanh Chủ khinh người quá đáng, bản vương phải đi tìm ông nói lý lẽ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...