Nếu không phải như vậy, Miêu Nghị sao có thể từ đầu tới đuôi khí định thần nhàn như vậy, bình tĩnh như vậy, bằng không dựa vào tính khí của Miêu Nghị lúc chuyện xảy ra chắc chắn sẽ giận dữ gầm lên rồi, nếu không hắn vì sao lại có thể vội vàng hạ sát thủ mà chỉ giữ lại một mình mạng của Lạc Quy ở gần ngay trước mắt hắn như vậy chứ? Hắn sớm đã có chuẩn bị xong tất cả mọi thứ rồi, đặt bẫy sẵn rồi chỉ cần ngồi chờ thôi!
Lúc này, Miêu Nghị và Trần Hoài Cửu cũng chỉ thoáng nhìn nhau một cái, hai bên sẽ không có bất kỳ giao lưu nào.
Cận vệ quân bên này vừa rút, một đám nữ nhân kêu trời trách đất bổ về phía Ngự Điền, nhào đến bên thi thể của con trai, kêu gào âm ĩ.
Khấu Tranh đi theo Tổng trấn phủ Hắc Long Ti, nhìn thấy vậy liền tạm thời ở lại đây bảo vệ Miêu Nghị. Vừa thấy mặt liên than thở, nói:
Vì sao ngươi lại dê bị kích động như vậy không phải bảo ngươi nhịn một chút sao?
Miêu Nghị thản nhiên trả lời một câu:
- Ta nhịn rồi bọn họ có thể bỏ qua cho ta sao? Không bằng để mọi người thống khoái một chút, hoặc là ta chết, hoặc là bọn họ chết, cũng không cần khách khí!
“...” Khấu Tranh không nói lên lời.
Biệt viện của Quảng Thiên Vương, mẹ con Mị Nương tạm thời không đi Ly Cung, mà là đến đây ở đây là ý tứ của Câu Việt.
Mị Nương vô cùng sợ hãi, vừa trở về đã bảo người ngoài lui xuống, lập tức bỏ hết khuôn mẫu phép tắc vội vã hỏi con gái có chuyện gì không.
Sau khi Mị Nương xác nhận không có chuyện gì, Câu Việt mới bắt đầu chen vào, nói:
- Tiểu thư, có thể kể cho lão nô nghe chuyện này một chút được không?
Quảng Mị Nhi ngay lập tức đem chuyện xảy ra ở hiện trường kể lại một lượt.
Câu Việt hiển nhiên có chút không hài lòng, lại hỏi:
- Tại sao lúc đó tiểu thư lại chạy đi tìm Ngưu Hữu Đức?
Quảng Mị Nhi có chút xấu hổ vì câu hỏi này, vẫn là mẹ hiểu tâm tư của con gái, sớm đã nhìn ra hình như con gái thật sự đã động tâm với Ngưu Hữu Đức rồi, không muốn để con gái khó xử, liền xen vào nói:
- Câu quản gia bỏ đi, Mị Nhi đã bị hoảng sợ rồi, đễ nó nghỉ ngơi trước đi.
Câu Việt không nghe theo, chắp tay nói với bà ta:
- Vương phi nương nương, không phải lão nô muốn hỏi, mà là Vương gia phân phó xuống, Vương gia nói chuyện này có điểm đáng nghi, muốn lão nô tìm hiểm xem có chuyện gì xảy ra.
- Đáng nghi ư? - Quảng Mị Nhi sửng sốt một chút, nói tiếp: - Mị Nhi và Ngưu Hữu Đức là bằng hữu, đi gặp mặt một chút có gì không ổn sao? Rõ ràng là Lạc Quy đó cứ dây dưa không dứt tự mình đi mua chuyện vào người cộng thêm một đám người vốn dĩ không vừa mắt với Ngưu Hữu Đức nữa.
Câu Việt gật đầu, nói:
- Lão nô biết tiểu thư và Ngưu Hữu Đức là bằng hữu, nhưng thời gian dạo chơi ở Ngự Viên còn chưa tới, việc vấn an ra mắt chào hỏi còn chưa kế thúc, sao tiểu thư lại vội vàng đi gặp Ngưu Hữu Đức? Lão nô muốn biết là, trước đó tiểu thư có tiết lộ cho ai biết là muốn đi gặp Ngưu Hữu Đức không, hoặc là có người nà ám thị hay không khai tiểu thư đi tìm Ngưu Hữu Đức không?
Quảng Mị Nhi nghe vậy ngẩn người, hình như nhớ ra gì đó, chần chừ nói:
- Nghê Nhi tỷ tỷ và Thường Nhi tỷ tỷ muốn biết một chút về Ngưu Hữu Đức, kéo ta ra khỏi Ly Cung.
Câu Việt đột nhiên hí mắt, nói:
- Vậy hai tỷ muội bọn họ vì sao không đi cùng với tiểu thư đến?
Quảng Mị Nhi trả lời:
- Bọn họ bảo ta đi trước khỏi xem Ngưu Hữu Đức có đồng ý gặp bọn họ không... - Nói đến đây nàng cũng nhíu mày.
Câu Việt cười khà khà hai tiếng không hỏi thêm nữa, chắp tay nói:ܼ
- Lão nô hiểu rồi, tiểu thư đã sợ hãi rồi nghỉ ngơi trước đi. - Nói xong Câu Việt cáo lui.
Mị Nương cũng không phải là kẻ ngốc, đạo lý bên trong cũng hiểu được chân mày dựng lên, cười nói:
- Hai con tiện nha đầu này, dám chọc đến trên đầu con gái ta!
Quảng Mị Nhi chần chần chừ chừ nói:
- Mẹ, chuyện này không có chứng cứ, đừng nói lung tung.
- Chứng cứ? - Mị Nương cười lạnh một tiếng, nói: - Lão nương cả đời này chỉ có một mình báu vật là con thôi, ai động đến con gái ta, ta sẽ liều mạng với người đó! Có chứng cứ hay không cũng không quan trọng, quan trọng là lão nương sẽ không bỏ qua cho hai người, bọn họ, thích chơi ngầm à, được, ngược lại ta cũng không có việc gì làm chúng ta cứ từ từ chơi!
Trong biệt viện của Thân Lộ Nguyên Soái, mẫu thân của Lạc Quy - Đồng Liên Tích vành mắt đỏ hồng giúp con trai lau chùi vết máu trên miệng, trong miệng không ngừng căm hận, nói:
- Ngưu Hữu Đức! Phải chém nghìn đao, ngươi cho rằng sẽ trở thành nữ tế của Khấu Thiên Vương thì ngon ư...
Quản gia Lang Cúc lặng lẽ đến bên cạnh Lạc Mãng, thỉnh thoảng nhìn cha con hai người con trai nom nớp lo sợ trốn ở bên cạnh mẫu thân không dám nhìn phụ thân, phụ thân thì âm thầm giương mặt lên nhìn chằm chằm con trai.
- Không cần lau nữa, đi sang một bên! - Lạc Mãng cuối cùng cũng bạo phát ra, gầm lên một tiếng giận dữ khiến cho mẹ con hai người giật mình, Đồng Liên Tích sợ hết hồn hết vía đi sang bên cạnh.
Lạc Mãng dáng vẻ khôi ngô, chắp tay sau lưng đi tới trước mặt con trai đang ủy khuất, nói:
- Ta hỏi con, việc ngày hôm nay ai bảo con ra mặt?
Lạc Quy cúi đầu nói:
- Không ai bảo con ra mặt, con trai chính là thích Mị Nhi.
Lạc Mãng nói:
- Người thích Mị Nhi nhiều như vậy, hôm nay người ta đều dựa vào phía sau, chỉ có con mới ra mặt thôi, dù sao cũng phải có nguyên nhân chứ!
- Mọi người rút thăm... - Lạc Quy rất ủy khuất nói ra chuyện rút thăm, ý kia là, sau này Mị Nương chính là nữ nhân của hắn.
Lạc Mãng hít một hơi thật sâu, năm ngón tay chỉ ra ngoài cửa ra vào, trên ngọn cây ở bên ngoài kêu lên răng rắc mấy tiếng, mấy cành cây bay tới, hắn bắt lấy, đến trước mặt Lạc Quy nói:
- Rút! Mau rút!
Lạc Quy lại càng hoảng sợ, vội vã rút lây một cành. Lạc Mãng duỗi năm ngón tay ra, trên tay còn có bốn cành khác, so sánh một chút là có thể nhìn ra, cành trên tay Lạc Quy là ngắn nhất.
Lạc Mãng đoạt lại cành cây trên tay Lạc Quy, tay để sau lưng sắp xếp lại một lần, lại chìa ra mấy cành cây, lại quát lớn một tiếng:
- Rút!
Lạc Quy thật thà làm theo, kết quả vẫn rút được một cây ngắn nhất
Lặp lại mấy lần cũng đều như vậy, Lạc Quy vẫn cứ rút được cây ngắn nhất, hắn cũng thấy lạ lùng, không nhịn được hỏi:
- Cha, có phải vận may của con quá tốt hay không?
Phách! Lạc Mãng trực tiếp đem cây thăm hắn rút được ném xuống đất, năm cành cây ném tới trước mặt hắn, tay áo rung lên, lại ném ra một đống cành cây bị cắt đứt giấu ở trong tay áo từ lúc nào.
- Lão Lang, Ngưu Hữu Đức này cố ý tha cho Lạc Quy một mạng! - Lạc Mãng không để ý đến con trai, chắp tay nhìn về phía ngoài cửa thở dài một tiếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...